Vô Tận Trùng Sinh

Chương 163

Lại nói, Khương Thần giả giọng Trương Nghị tập hợp dòng chính Trương gia tới đại sảnh này một mẻ hốt gọn. Cũng không biết bằng cách nào hắn có thể có được phương thức liên lạc của những người dòng chính Trương gia.

Trước khi đợi Trương gia dòng chính đến đông đủ, hắn thậm chí còn dựng nên một ảo trận cùng với khốn trận cỡ nhỏ chỉ cho phép người bên ngoài vào nhưng người bên trong không thể ra được. Đồng thời người bên ngài nhìn vào, nơi đây vẫn hiện ra một vẻ yên bình.

Bởi vậy sau khi tiêu diệt toàn bộ binh lính cùng võ giả cũng như Trương gia dòng chính, bên ngoài thậm chí vẫn không biết được tại đây vừa mới xảy ra chuyện gì.

Khương Thần thời điểm bước ra ngoài vừa vặn gặp được một đám vệ sĩ đi tuần tra.

“Đứng lại…ngươi là ai?” Một tên vệ sĩ cao lớn cầm lấy dùi cui chỉ hướng Khương Thần quát lên.

Từ trang phục cùng đầu tóc của Khương Thần, hắn có thể khẳng định người này hắn chưa gặp tại Trương gia bao giờ.

“Im miệng, hôm nay Trương gia các vị đại lão cùng thiếu gia tiểu thư tới, ngươi không sợ người này là một trong số họ sao?” Một tên vệ sĩ khác vỗ vào gáy đồng đội mình kẽ gắt.

Vệ sĩ ban đầu hướng Khương Thần chỉ tay quát nạt lúc này mới nhớ ra, ngày hôm nay đại lượng những tộc nhân Trương gia dòng chính từ bên ngoài trở về, nếu như thanh niên tóc dài trước mắt này là một trong những vị thiếu gia dòng chính, hắn coi như xong.

“Ai dô…vị thiếu gia này, ta có mắt không tròng, không biết ngươi là vị thiếu gia của Trương nhị gia hay Trương tam gia?” Vệ sĩ nọ khúm núm bước về phía Khương Thần cười nịnh.

Hắn còn đang định vuốt mông ngựa một phen liền bị một đạo ánh mắt lạnh nhạt của Khương Thần dọa cho thất thần.

Phụt!

Không chút báo trước, vệ sĩ đột nhiên phun ra một ngụm máu, hai mắt trợn lớn. Không quá ba hơi thở, người này ngã lăn ra đất chết không nhắm mắt.

“A Ngưu…”

“A Ngưu…”

Các vệ sĩ khác nhìn thấy đồng đội xảy ra chuyện liền lập tức xông tới.

Nhận ra người đã chết, tất cả dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn lấy Khương Thần.

“Ngươi là ai? Ngươi không phải người Trương gia?”

“Ta có nói bản thân là người Trương gia sao?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.

“A Tam, mau đi báo cáo gia chủ.” Vệ sĩ đầu lĩnh hướng về một thanh niên nam tử lạnh lùng nói.

Đoạn hắn ra hiệu cho những vệ sĩ còn lại chuẩn bị tinh thần chiến đấu.

Đầu lĩnh vệ sĩ tên là A Liệt, hắn từng luyện qua một chút võ thuật, mặc dù không phải võ giả thế nhưng bản thân lại có cảm giác linh mẫn của võ giả.

Linh tính mách bảo, thanh niên trước mắt này là một người vô cùng nguy hiểm.

Lại nói, thanh niên vệ sĩ tên A Tam kia vội vàng chạy về phía đại sảnh trước mặt muốn thông báo cho tất cả mọi người Trương gia. Thế nhưng sau khi chạy qua ẩn trận, cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn không khỏi muốn nôn mửa.

Chỉ thấy trước mặt hắn lúc này là một hố sâu nhầy nhụa xác thịt cùng máu huyết. Thậm chí nơi đó còn không ít con ngươi đang lăn lóc.

Ọe!

Không chịu nổi mùi tanh tưởi cùng cảnh tượng kinh hoàng trước mặt, thanh niên vệ sĩ nôn thốc nôn tháo những gì buổi trưa đã ăn được ra.

“Không ổn rồi, phải báo cáo lại cho đại ca, gia chủ…gia chủ bọn hắn đã bị giết chết.” A Tam xốc lại tinh thần đang định chuẩn bị quay lại báo cáo tình hình nơi này cho vệ sĩ đầu lĩnh liền bị một bức tường ánh sáng màu vàng ngăn cản.

“Thứ gì?” A Tam sờ sờ lên tường chắn phía trước, sắc mặt có chút khó hiểu lẩm nhẩm.

Ặc!!!

Ngay lúc này, một bàn tay vô hình bóp lấy cổ A Tam nhấc lên không trung. Mặc cho A Tam giãy dụa, hắn sinh sinh bị một bàn tay vô hình bóp chết. Thậm chí trước khi chết hắn vẫn không biết được hình dạng bàn tay đã bóp cổ mình như thế nào.

Hắn chỉ nhìn thấy bên ngoài bình chướng màu vàng này, thanh niên vừa rồi đứng đó cười cười cười, dưới chân thanh niên đó là la liệt xác chết của đồng đội.

Đó cũng là hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi chết.

Lại nói bên ngoài, thời điểm A Tam vừa mới bước qua trận pháp, Khương Thần liền ra tay tiêu diệt đám vệ sĩ. Đến mức hiện tại, sau khi giết nốt A Tam, hắn lại ung dung bước đi trong Trương gia trang viên.

Mỗi khi gặp gia nhân đi qua, Khương Thần lại không nói không rằng một chiêu bóp chết. Trương gia hiện tại có thể nói xác nằm đầy đất, máu chảy như suối. Một mùi tanh tưởi bốc lên, xú khí huân thiên.

Mặc dù bên trong bạo loạn như vậy thế nhưng bên ngoài lại không một ai hay biết. Nói cách khác, Trương gia hiện tại không khác gì một cái lồng giam khép kín. Người bên trong làm gì bên ngoài không thể biết được.

Thời điểm hiện tại hoàng hôn buông xuống. Ánh chiều tà chiếu xuống nền đá cộng với màu đỏ của máu tạo nên một loại cảnh tượng huyết sắc rùng rợn.

Khương Thần sau khi đi hết một vòng Trương gia trang viên, tiêu diệt hết Trương gia người làm cùng với chi mạch, đang định tự bạo trận pháp phá hủy kiến trúc liền nghe thấy tại phía sau một tòa non bộ to lớn phát ra tiếng khóc thút thít.

“Ra đây.” Khương Thần lạnh lùng nói.

Phía sau hòn non bộ vẫn vang lên tiếng khóc thút thít, thế nhưng tuyệt không có một người chạy ra.

“Còn để cho ta kéo các ngươi ra sao?” Thanh âm Khương Thần lạnh lùng lại một lần nữa vang lên.

“Không…không.”

Một đạo thanh âm run rẩy từ phía sau hòn non bộ truyền đến. Chỉ thấy từ nơi đó hai đạo bóng người vội vàng bước ra.

Một vị nữ tử cùng một tiểu nam hài.

Hai người lúc này khuôn mặt đã không còn chút huyết sắc, đồng tử giãn nở cực đại, hiển nhiên là do nhận vào cực độ trùng kích, cực độ sợ hãi mới gây nên hai người loại cảnh tượng này.

Lại nói, Khương Thần trước tiên đưa mắt nhìn về phía tiểu nam hài. Hắn tuổi tác có lẽ liền vào khoảng bảy tuổi. Khuôn mặt non nớt, làn da trắng sữa. Thân hình đang không ngừng run rẩy ôm lấy nữ tử.

Lại nhìn sang nữ tử, khuôn mặt Khương Thần thoáng hiện một vệt kinh diễm.

Nữ tử này quả thật chính là một vưu vật tuyệt mỹ.

Nàng đẹp không cách nào để hình dung, có cảm tưởng mỗi cái nhấc chân nhấc tay của nàng đều như thơ như vẽ. Đôi môi mọng đỏ tựa mận đào đang độ chín rộ. Một đôi môi khiến cho người khác thèm thuồng không nhịn được muốn cắn một miếng.

Có thể tưởng tượng ra khuôn miệng nhỏ nhắn cùng với đôi môi mọng đỏ này nếu như mở ra một nụ cười chắc chắn có thể khuynh đảo quốc gia.

Lão thiên gia quả thật cũng là chiếu cố nàng vô cùng. Không chỉ cho nàng khuôn mặt xinh đẹp như tiên thiên mà dáng người cũng là vô cùng nóng bỏng, động nhân.

Hai tòa ngọc phong to lớn hùng vĩ giống như muốn độn áo nảy ra ngoài, bờ eo thon mảnh khảnh có cảm giác một bàn tay đều có thể nắm trọn.

Khiến cho người ta máu nóng sục sôi không phải hai bộ vị kia mà là kiều đồn của nàng. Nữ tử này kiều đồn tròn trịa lại vô cùng đẫy đà. Kết hợp với một đôi chân không hề có thịt thừa lại càng khiến cho nàng trở nên mê người.

Dáng người của nữ tử này có thể dùng hai từ ma quỷ để hình dung.

Hiện tại nàng ôm lấy tiểu nam hài vội vàng đi ra, ánh mắt nhìn tới Khương Thần đầy vẻ sợ sệt.

Nhìn bộ dáng hai người như vậy, Khương Thần trên mặt cũng không có bao nhiêu cảm xúc. Lúc trước nhìn qua nữ tử, hắn cũng chỉ thoáng hiện lên một vệt kinh diễm mà thôi.

Nữ tử đẹp? Hắn gặp qua không ít.

Nữ tử nóng bỏng, động nhân? Hắn cũng không phải chưa từng gặp.

Đến mức nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp khiến cho máu dồn lên não? Hắn còn là không đến mức đó.

“Đừng…Đừng giết chúng ta…Chúng ta không phải người Trương gia.” Nữ tử xinh đẹp sắc mặt sợ hãi, run rẩy nói.

Nhìn thấy Khương Thần bước tới gần, nàng thậm chí sợ hãi tới mức ngồi sụp xuống ôm lấy tiểu nam hài.

Khương Thần cũng thuận thế ngồi xuống. Hắn cười nhạt câu lên cằm nhỏ tinh xảo của nàng lạnh lùng nói:

“Ngươi tên gì?”

Nói đoạn, ánh mắt Khương Thần xuất hiện một tia quang mang quỷ dị.

Nữ tử nhìn thấy đồng tử Khương Thần lóe lên một tia quang mang, nàng không dám đối mặt với hắn, chỉ có thể cúi đầu ấp úng nói:

“Ta…ta tên Trương Tiểu Sương…ta cùng đệ đệ chỉ tới Trương gia làm gia nhân, Trương gia có ơn vì thế ban cho họ.”

“Ừm.” Khương Thần khẽ gật đầu.

Bàn tay trắng nõn như ngọc của hắn vẫn đang mân mê chiếc cằm tinh xảo của nữ tử, khóe miệng câu lên nụ cười đầy ý vị.

“Ngươi có biết thế gian này đáng sợ nhất là loại người gì không?” Khương Thần không chút đoán trước, hỏi nữ tử một câu lạc đề.

Nữ tử khuôn mặt mặc dù vẫn còn mang theo vẻ sợ sệt thế nhưng lúc này nhiều hơn là một tia khó hiểu. Thanh niên ma quỷ này rốt cuộc muốn làm gì?

“Thế gian đáng sợ nhất liền là hai loại người.”

“Một là đại ái. Loại người này vì thiên địa lập tâm, vì dân lập mệnh, vì muôn đời mở thái bình, người như thế lòng mang thiên hạ, trạch phúc thương sinh, cũng là thánh nhân chi lưu.”

Nói đến đây, Khương Thần dừng một chút nhìn về phía nữ tử cùng tiểu nam hài.

Tiểu nam hài lúc này vẫn dúi đầu vào vai nữ tử không dám nhìn Khương Thần. Nữ tử ngược lại, dường như nàng cảm nhận địch ý trên người đã không còn, hai mắt thủy linh nhìn chằm chằm hắn.

“Loại người thứ hai liền là đại hận. Loại người này hận thiên bất công, hận địa vô tâm, lòng có hận ý có thể làm cho trời long đất lở. Mà loại người này so với loại thứ nhất còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần.”

“Bởi vậy cho nên đối với những người mang hận ý dồn lên trên người ta, ta sẽ không bao giờ bỏ qua.” Khương Thần nói đoạn tựa tiếu phi tiếu nhìn nữ tử tên Trương Tiểu Sương kia.

“Ngươi…ngươi nói cho ta những điều này để làm gì?” Trương Tiểu Sương ấp úng nói, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Khương Thần hai tròng mắt híp lại, hai đạo tinh thần lực huyễn hóa thành kim châm từ mi tâm hắn bắn về phía Trương Tiểu Sương cùng tiểu nam hài.

Trương Tiểu Sương tâm thần bị trùng kích, thất khiếu chảy máu. Tiểu nam hài trên tay nàng sớm đã bị tinh thần lực của Khương Thần tàn phá linh hồn chết một cách tức tưởi.

“Vì…vì cái gì?” Trương Tiểu Sương hấp hối, không cam lòng lên tiếng.

“Tuy là ngươi che giấu tốt, thế nhưng ta từ ánh mắt ngươi có thể nhìn ra một loại hận ý.” Khương Thần đạm nhiên lên tiếng, sâu trong mắt nhìn về phía nữ tử hiện lên chút ưu thương.

“Mặc dù không phải loại người thứ hai như ta vừa nói, thế nhưng lòng mang hận ý, ta làm sao có thể lưu ngươi còn sống đây.”

Nếu như hiện tại bản thân hắn chưa bị Thánh tộc tinh huyết đồng hóa, nữ tử này ngày hôm nay chắc chắn sẽ sống. Rất không may hiện tại Khương Thần đã trở lại như xưa, đối với người mang hận ý chính là giết không tha.

“Ngươi…ngươi…ác ma.” Trương Tiểu Sương thở dốc nói. Linh hồn nàng đang dần bị phá toái.

Khương Thần khóe miệng nhếch lên, hắn đưa tay ra đỡ lấy đầu Trương Tiểu Sương nói:

“Ta còn biết một chuyện, ngươi là dòng chính Trương gia…mà lại ngươi còn là con gái Trương lão nhị có đúng không?”

“Ngươi…đã biết từ đầu?”

“Ha ha…Mộng Đình Hồ chủ căn biệt thự bên cạnh nhà ngươi kia chính là ta.” Khương Thần cười cười nói.

“Hóa ra…là ngươi…”

Trương Tiểu Sương dứt lời song đồng liền tan rã, hóa thành một cỗ thi thể lạnh băng xụi lơ trên mặt đất. Khương Thần một bên thở dài vuốt ve lấy khuôn mặt nàng.

Trương Tiểu Sương năm xưa chính là một tiểu nha đầu đồng nhan cự nhũ chuyên thích ăn mặc đồ ninja. Nhà nàng chính là căn biệt thự cạnh biệt thự của Khương Thần ở Mộng Đình hồ.

Năm đó nàng còn từng chỉ tay thẳng mặt Khương Thần nói hắn là người bệnh tâm thần đây. Không nghĩ tới tiểu nữ tử linh động năm xưa hiện tại chỉ còn là một cỗ thân thể lạnh ngắt.

Khương Thần khẽ cảm thán:

“Đáng tiếc a…ngươi nếu như ngày hôm nay không ở đây, ta có lẽ cũng tha ngươi một mạng.”
Bình Luận (0)
Comment