Vô Tận Trùng Sinh

Chương 164

Phong khinh vân đạm, không nhiễm bụi trần, một đạo thanh phong quét qua khiến cho sợi tóc Khương Thần theo gió phiêu lãng. Hắn đặt ngay ngắn Trương Tiểu Sương nằm trên mặt đất sau đó bước đi.

Thân ảnh cô tịch dẫm lên hoàng hôn mà đi, cảnh tượng này quả thật có thể khiến cho mỗi người nhìn vào rung động tâm thần.

Mấy vạn năm trước Đại Thiên Nguyên Giới từng xuất hiện một vị Đại Đế cường giả gọi là Cửu U Đại Đế. Người này tính tình thất thường, lúc vui liền tựa như thúc thúc bên nhà, lúc giận liền máu nhuộm ba tầng đất.

Thời điểm hắn tung hoành Đại Thiên Nguyên Giới, nguyên giả thường thường có một câu: Đại nhật rơi xuống, mộ sắc bao phủ, hắc ám kéo tới, U đế giáng lâm, tiên ma hoàng hôn, thiên địa tận thế. Một câu này quả thật miêu tả đúng với thời điểm Cửu U Đại Đế nổi giận.

Hắn nổi giận có thể khiến cho tiên ma hoảng sợ, thiên địa rung động.

Thời điểm bấy giờ, Cổ Đế không ra, Cửu U Đại Đế chính là độc tôn Đại Thiên Nguyên Giới.

Thế nhưng năm đó vì người mình yêu, Cửu U Đại Đế một thân một mình đánh lên tận Thần Giới cuối cùng bị đại năng tam đại Thần tộc trấn áp.

Khương Thần hiện tại sau khi diệt môn liền dẫm lên hoàng hôn mà bước đi, hình ảnh có chút tương đồng với Cửu U Đại Đế năm đó.

Lại nói, giết chết hai người Trương Tiểu Sương, Khương Thần mặc dù cảm thấy chút thương tiếc thế nhưng lại không làm cho tâm thần của hắn sản sinh chút ba động nào.

Hắn chỉ có chút tò mò, nếu như hôm nay hắn tha cho hai người kia, tương lai cả hai sẽ trả thù hắn như thế nào mà thôi.

Đồ môn diệt gia, chém tận giết tuyệt trước nay Khương Thần không phải chưa từng làm, hắn cũng chưa từng sợ ai trả thù cả. Chẳng qua nếu như không chém tận giết tuyệt khiến cho về sau xảy ra những việc không đáng có, vậy thì vẫn nên chọn cách làm thỏa đáng nhất.

Đại nhân vật không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là mấy tiểu nhân vật điên cuồng. Không thể tìm đến ngươi báo thù, bọn họ sẽ tìm tới người bên cạnh ngươi.

Bất luận là thế nào, vì không để cho tương lai xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, đem đối phương nhổ cỏ tận gốc chính là cách làm tốt nhất.

Mặc dù cách làm này có chút cực đoan, có chút huyết tinh, thế nhưng đó lại là đạo của hắn.

Xác định đối nghịch với hắn, đụng vào nghịch lân của hắn, vậy thì phải suy nghĩ đến thời điểm chịu đựng cơn thịnh nộ từ hắn.

Diệt đi dòng chính của Trương gia đã là rất nhân nhượng. Ít nhất các chi mạch cùng con cháu bên ngoại đều không bị Khương Thần đụng tới. Đây cũng coi như một chút lòng nhân từ của Khương Thần còn sót lại đi.

Lại nói Khương Thần sau khi rời đi, toàn bộ trận pháp tự bạo, kiến trúc Trương gia ầm ầm đổ vỡ, bấy giờ người xung quanh mới ý thức được có đại sự xảy ra.

Khương Thần cũng biết sau sự kiện ngày hôm nay, Thiên Độ quốc chắc chắn bị ảnh hưởng sâu sắc về kinh tế.

Nhưng như thế thì sao? Đổi lại là người chính phủ giở trò với Lâm Thải Hân, hắn vẫn sẽ làm như vậy.



Nửa đêm tại Lâm gia trang viên.

“Cha, mẹ rốt cuộc Khương Thần là ai?” Thanh âm trong trẻo mang theo chút hờn dỗi vang lên.

Trên ghế sofa, một vị nữ tử xinh đẹp đáng yêu đang vùng vằng. Nàng chính là Lâm Thải Hân, lúc này tò mò muốn biết người có tên Khương Thần được nhắc tới trong đám cưới là ai.

Nhìn bộ dáng của nàng hiện tại, không ai nghĩ nàng đã hai lăm hai sáu. Có lẽ bất kì người nào lần đầu tiên nếu như gặp được Lâm Thải Hân hiện tại cũng nghĩ nàng chỉ mười tám, thời điểm thiếu nữ vẫn còn ngây thơ khả ái.

“Khương Thần? Khương Thần nào?” Viên Thải Hàm khuôn mặt hiện lên chút ngạc nhiên.

“Mẹ, ngươi không cần giả vờ không biết.” Lâm Thải Hân tru môi khẽ nói: “Chính là cái tên được người kia chắc tới trong tiệc cưới của ta.”

“Tiểu nha đầu, vấn đề này ngươi không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn là ngươi đã nghe nhầm.” Lâm Thiên Bá đạm mạc nói: “Về phần Trương gia, ta đã cho người hủy hết quan hệ hợp tác đối với bọn họ rồi.”

Lâm Thiên Bá nói đoạn liền đưa mắt cho Vân Tu Kiệt ra hiệu đánh lạc hướng Lâm Thải Hân.

“Thải Hân, chuyện này ngươi cũng không nên lo lắng nhiều, ảnh hưởng tới sức khỏe.”

Vân Tu Kiệt nói đoạn liền đưa mắt nhìn về phía bụng Lâm Thải Hân.

Lâm Thải Hân cảm nhận được ánh mắt có chút nóng bỏng của Vân Tu Kiệt, khuôn mặt không tự chủ liền phiếm hồng. Nàng khẽ lườm hắn cười mắng:

“Ngươi lại nghĩ đi đâu a.”

Dứt lời, nàng cũng không nghĩ nhiều tới chuyện tiệc cưới nữa, một mình đi về phòng trước

Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn Lâm Thiên Bá, Viên Thải Hàm cùng Vân Tu Kiệt.

Vốn dĩ đôi vợ chồng mới cưới sẽ dọn ra nhà riêng để ở. Thế nhưng sau sự cố tại đám cưới, bọn họ trước hết liền tạm thời ở tại Lâm gia tránh đi ánh mắt nhòm ngó từ đám phóng viên.

“Hiện tại chuyện Trương gia chúng ta không cần thiết phải để tâm đến nữa. Coi như Lâm gia cùng Trương gia trước nay chưa từng qua lại.” Lâm Thiên Bá nhìn Vân Tu Kiệt lạnh lùng nói.

“Đúng vậy a.” Viên Thải Hàm cũng gật đầu tiếp lời: “Nếu không các ngươi tạm thời ra nước ngoài một chuyến, vừa để hưởng tuần trăng mật, vừa tránh đi một chút lời nói của cộng đồng.”

Sự việc Trương Lôi quấy phá tại đám cưới một tháng trước hiện tại xem ra ảnh hưởng không nhỏ tới tinh thần của Vân Tu Kiệt cùng Lâm Thải Hân.

Dù sao đám cưới trong đời chỉ có một vậy mà lại bị người khác quấy phá, điều này làm sao có thể vui vẻ được.

“Tu Kiệt, ngươi xem hiện tại ngươi cùng Thải Hân cũng đã ở cùng nhau, bao giờ liền cho ta bế cháu a.” Viên Thải Hàm nhận ra vẻ mặt Vân Tu Kiệt vẫn không thôi lo lắng, lúc này nàng mở ra chút lời bông đùa nói.

Vân Tu Kiệt đang ngồi suy tư nên giải quyết vấn đề của Lâm Thải Hân như thế nào? Nói với báo chí truyền thông ra sao? Khi nghe câu hỏi của Viên Thải Hàm, khuôn mặt hắn cũng không khỏi xuất hiện chút mất tự nhiên.

“Mẹ, ngươi nói gì a. Chuyện này ta còn phải đợi Thải Hân đồng ý.” Vân Tu Kiệt cười cười nói.

Đang lúc ba người còn đang nói cười vui vẻ để quên đi chuyện vừa qua, một vị gia nhân từ bên ngoài hấp tấp chạy vào.

“Gia chủ, có chuyện lớn.”

Gia nhân này là một vị thanh niên nam tử, tuổi tác có lẽ vào khoảng hai mươi. Người này tên Phùng Tam, ba đời nhà họ Phùng bọn hắn đã tại Lâm gia làm gia nhân, do vậy hắn cũng làm gia nhân cho Lâm gia từ nhỏ.

“A Tam, có chuyện gì từ từ nói. Chuyện lớn cũng không đến mức trời sập.” Lâm Thiên Bá hừ lạnh nói.

“Chuyện này quả thật trời sập a gia chủ.” Phùng Tam thở hổn hển nói: “Mau mở truyền hình.”

Nói đoạn hắn cũng không để cho ba người phải động tay, bản thân hắn liền cầm lên điều khiển mở truyền hình.

Trên màn hình lúc này hiện lên khung cảnh một tòa trang viên hoang tàn, máu me vương khắp nơi, thi thể không nguyên vẹn thậm chí toàn bộ kiến trúc của tòa trang viên cũng bị phá hủy.

“Chuyện này?”

“Thật sự dã man…rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.”

Một nhà Lâm gia ba người nhìn lên TV, nội tâm không khỏi một mảnh kinh hãi. Nhìn loại tình hình kia giống như nơi nào bị khủng bố đánh bom a.

“Gia chủ, ngươi có thể đoán ra địa điểm kia là đâu không?” Phùng Tam mặc dù là người biết được tin tức, thế nhưng hiện tại nhìn tới khung cảnh trên màn hình TV, hắn cũng không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt kinh hãi không thôi.

Nghe Phùng Tam nói vậy, Lâm Thiên Bá đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Mặc dù phần kiến trúc tòa trang viên hiện lên trên TV kia bị hủy gần hết, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy nơi kia dường như rất quen.

“Theo như tin tức ta vừa đạt được, Trương gia trang viên đã bị hủy, Trương gia dòng chính đã bị tiêu diệt.” Phùng Tam trầm giọng nói.

Tin tức này đối với một nhà Lâm Thiên Bá có thể nói giống như một quả bom hạng nặm giáng vào trong lòng họ.

“Cái gì? Trương gia bị diệt.”

“Trương gia? Là cái kia Trương gia?”

“Không sai, chính là Trương gia, một trong tứ đại gia tộc Đế đô cũng như Lâm gia chúng ta.” Phùng Tam gật đầu nhấn mạnh.

Ba người không khỏi rùng mình.

Trương gia bị diệt?

Loại chuyện này làm sao có thể xảy ra. Phải nói là chuyện một gia tộc bị diệt đã rất rất lâu rồi chưa từng xảy ra, huống chi một đại gia tộc phú khả địch quốc như Trương gia.

“Nghe…” Lâm Thiên Bá lúc này ra hiệu cho mọi người im lặng theo dõi tin tức chuẩn xác trên TV.

Màn hình TV lúc này hiện lên một vị phóng viên nữ trung tuổi, nàng một bên sắc mặt có vẻ kinh hãi một bên nói:

“Theo thông tin điều tra ban đầu, có người nhìn thấy vào thời điểm chiều tối cụ thể vào khoảng sáu giờ, có một thanh niên tóc dài từ Trương gia bước ra, sau đó mọi người liền nghe thấy một tiếng nổ giống như bom vang lên…”

Sau khi nghe vào một đoạn tin tức như vậy, một nhà Lâm gia trong đầu đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh quen thuộc.

Tóc dài? Thanh niên?

Chẳng lẽ là người kia?



Ba ngày thời gian trôi qua, sự việc Trương gia bị tiêu diệt truyền khắp Thiên Độ quốc, thậm chí trên toàn thế giới cũng đã bắt đầu rầm rộ sự việc.

Vụ việc này gây nên một hồi sóng lớn.

Đối với vấn đề kinh tế, Trương gia – một cây kình trụ của Thiên Độ quốc, thiếu đi liền chính là tổn thất cho Thiên Độ quốc, đây có thể khiến cho Thiên Độ quốc lâm vào tình cảnh khó khăn, từ đó khiến cho kinh tế nhiều nước xung quanh bị ảnh hưởng.

Vấn đề thứ hai liền là nhân mạng. Theo điều tra sơ bộ, toàn bộ Trương gia dòng chính cũng có hơn trăm người, tính cả gia nhân, vệ sĩ, võ giả các loại, số người chết liền lên đến vài trăm người.

Vài trăm người chết, đây có thể so với một vụ tai nạn kinh hoàng.

Sau sự việc, đủ loại đồn đoán dồn dập xuất hiện.

Có người nói rằng Trương gia bị khủng bố đánh bom. Có người lại nói đắc tội với người khác bị bọn họ thuê sát thủ đến diệt toàn gia.

Lại có những người xâu chuỗi các sự việc xảy ra trong quá khứ nói rằng chuyện này có thể có liên quan tới Lâm gia.

Dù sao trước đó Lâm gia hủy hôn sau đó trong đám cưới Lâm Thải Hân bị người phá đám, rất nhanh người ta sẽ nghĩ tới việc Trương gia trả thù vụ việc hủy hôn. Hiện tại Trương gia trong một buổi chiều bị tiêu diệt không chút dự báo, không thiếu người sẽ chĩa đầu mâu về phía Lâm gia.

Những người có thể nhìn sự việc theo khía cạnh khác, tỷ như võ giả. Bọn họ sẽ nghĩ tới việc Trương gia đắc tội với một vị võ giả sau đó bị vị kia tiêu diệt.

Rất nhiều võ giả hiện tại đều hướng về phía Ám ti muốn nhìn xem động thái của bọn họ ra sao. Bởi vì sự việc hiện tại quả thật có thể dùng ba từ chọc thủng trời để hình dung.

Đối với Ám ti, sự việc lần này có thể nói khiến cho bọn hắn cực kì rung động.

Bọn hắn làm sao cũng không nghĩ ra, một đại gia tộc như Trương gia lại bị tiêu diệt một cách dễ dàng đến thế. Mà lại bị tiêu diệt trong âm thầm lặng lẽ.

Buổi trưa còn nhảy nhót tưng bừng, đến tối liền toàn gia bị diệt.

Quả thật chuyện gì cũng không thể nói trước được.
Bình Luận (0)
Comment