Võ Thánh Diệp Hi Hòa

Chương 103

Tạm thời không nói cô ấy rất tin tưởng Thiên Sơn Băng Phách Châm, chỉ riêng lời Diệp Hi Hòa nói thôi cô ấy cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.

Mấy người không dám chần chờ, cuống quít đi lên lấy ống trên người Lãnh Nguyệt Vận xuống.

Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng hét: "Dừng tay."

Sau đó chỉ thấy một người đàn ông mặc áo khoác trắng, trông khoảng ba mươi tuổi đi vào, anh ta nhíu mày nhìn bên trong nói: "Mấy người đang làm gì vậy? Tình huống bây giờ của bênh nhân rất nguy hiểm, mấy người dám rút ống của cô ấy, muốn hại chết cô ấy sao?"

Mấy nữ y tá và cấp dưới trong quân đội hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao cho phải.

"Sầm Nhất Minh, đây là sư đệ Diệp Hi Hòa của tôi, y thuật của hắn vô song. Tôi đặc biệt mời hẳn tới cứu Nguyệt Vận, hắn nói không cần ống dẫn vậy thì không cần, anh im miệng đi!" Long Lăng Vân lạnh lùng nói.

Cô ấy quen Sầm Nhất Minh này, biết đối phương là người nhà họ Sầm ở Giang Đông, lúc nhỏ học y, cũng xem như có tí thành tựu.

Lần này Lãnh Nguyệt Vận được đưa tới bệnh viện, đúng lúc anh ta tiếp nhận, mà phương án thay phổi kia cũng là anh ta nói.

Sầm Nhất Minh nhìn thấy Long Lăng Vân, sắc mặt cũng tỏ ra hòa nhã hơn, cười nịnh hót nói: "Lăng Vân, em như vậy không phải là đang nói đùa sao? Sư đệ này của em có lai lịch thế nào? Em vậy mà tin tưởng hắn, không tin anh sao?"

"Hai phổi phó quan của em đều hỏng, nếu không truyền dịch cấp cứu, cô ta không phải sẽ chết bất đắc kỳ tử trong vài phút à? Em cũng không thể bị người ta lừa chứ"

"Sầm Nhất Minh, tôi không có thời gian dài dòng với anh, hơn nữa tốt nhất anh hãy gọi tên đầy đủ của tôi, Long Lăng Vân, hoặc là Chiến Thần Lăng Văn, bây giờ anh đi ra ngoài ngay đi." Long Lăng Vân không hề khách khí nói.

Gương mặt Sầm Nhất Minh tối sầm, bỗng nhiên ánh mắt anh ta phẫn nộ nhìn chằm chằm về phía Diệp Hi Hòa.

"Nhãi con, cậu là ai? Dám ở đây giả vờ giả vịt? Nơi có Sầm Nhất Minh tôi còn đến phiên cậu lấy lòng người ta à?"

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn Sầm Nhất Minh: "Những người không liên quan đi ra ngoài hết, bao gồm anh. Tôi chỉ nói một lần duy nhất."

"Cái gì? Mẹ nó cậu còn dám nói khoác không biết ngượng? Cậu có biết nơi này là đâu không? Có phần cho. loại người như cậu nói chuyện à? Còn dám giả vờ là bác sĩ, tôi thấy cậu là muốn lấy lòng Lăng Văn nên xài thủ đoạn thôi, cậu có giấy phép hành y..."

Còn chưa nói xong, Diệp Hi Hòa đã tát bay anh ta ra khỏi phòng bệnh. Đầu anh ta đập vào kính và chảy máu rồi văng ra, sau khi tiếp đất thì tiếng gãy xương đứt gân vang lên, anh ta gào khóc thảm thiết.

Cả phòng bệnh lập tức yên tĩnh.

Ngay cả Long Lăng Vân cũng hơi há miệng, không ngờ sư đệ này của mình vậy mà điên cuồng như thế.

Có điều tỷ thích nha.

Mà mấy nữ y tá và người của quân đội đều bối rối. 

Bọn họ tuyệt đối không ngờ tới Diệp Hi Hòa một lời không hợp đã quạt bay Sầm Nhất Minh.

Lễ nào hẳn không biết hậu quả của việc làm như vậy sao?

"Tất cả điếc hết rồi à? Không nghe lời sư đệ tôi nói hả?"

Long Lăn Vân lạnh lùng nói: "Không được tôi cho. phép thì không ai được phép vào đây.

Mấy người không nói gì, trông có vẻ Chiến Thần Lăng Vân rất thiên vị tiểu sư đệ này của cô ấy, bọn họ nhanh chóng chuồn ra ngoài.

Diệp Hi Hòa vung tay lên, lập tức rút hết ống trên người Lãnh Nguyệt Vận ra.

Hai tay hắn nắm lấy quân phục của Lãnh Nguyệt Vận, xoạt một tiếng xé rách quần áo cô ta, trong phút chút vòng ngực đầy đặn cao vút trắng như tuyết bên trong nảy ra ngoài.

Cho dù hai phổi đều bị thủng thì hình dáng vẫn hoàn hảo như vậy, đủ để chứng minh người dưới quyền sư tỷ cũng là bảo bối chân chính.

"Đẹp không?" Bỗng nhiên Long Lăng Vân từ phía sau tiến lên, nhìn Diệp Hi Hòa nhất thời không biết ra tay từ đâu hỏi.

"Cũng tàm tạm." 

"Sư tỷ đẹp hơn cô ta, trước tiên cứu sống người ta cho tỷ, muốn xem thì lát nữa tỷ để đệ xem cho đã nhé?" Hai tay Long Lăng Vân ôm ngực, liếc nhìn hắn nói.
Bình Luận (0)
Comment