Võ Thánh Diệp Hi Hòa

Chương 104

Diệp Hi Hòa biết sư tỷ đang nói đùa.

Có điều hắn cũng không do dự, năm ngón tay trực tiếp ngưng tụ băng châm rồi chuẩn xác đâm vào ngực Lãnh Nguyệt Vận.

Băng châm mang theo sức mạnh chân khí, rất nhanh tiến vào trong hai phổi của Lãnh Nguyệt Vận.

Lãnh Nguyệt Vận vốn có tâm mạch yếu ớt, lúc nào cũng có thể tắt thở, thế nhưng lại phát ra một tiếng r3n rỉ yếu ớt.

Sau đó những vết thương ở hai phổi cô ta phục hồi về như trước với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, da thịt cũng trở nên hồng hào.

"Không hổ là sư đệ, rất tài giỏi." Long Lăng Vân hài lòng vỗ vai Diệp Hi Hòa.

Mà Diệp Hi Hòa thì nhìn kỹ sự thay đổi trên người Lãnh Nguyệt Vận.

Mặc dù đâm Thiên Sơn Băng Phách Châm xuống có thể bảo vệ Lãnh Nguyệt Vận bình yên vô sự.

Nhưng muốn cô ta có thể nhanh chóng tỉnh lại thì vẫn cần phải thêm một mồi lửa nữa.

Thế là hắn ngưng tụ chân khí màu trăng trong lòng bàn tay, hai tay bao trùm lên ngực Lãnh Nguyệt Vận rồi nhào nặn, không ngừng dùng cách như vậy đưa chân khí của mình vào. 

Long Lăng Vân nhìn mà trợn mắt ngoác mồm.

Sau khi phản ứng, sắc mặt không khỏi đỏ lên.

Mặc dù cô ấy biết Diệp Hi Hòa không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hành động này chỉ để có thể khiến Lãnh Nguyệt Vận nhanh chóng tỉnh lại.

Trong lòng cũng không giải thích được, cũng rất hoảng hốt, Long Lăng Vân thậm chí cũng không hiểu sao nghĩ đến nếu như lúc này hai bàn tay kia của Diệp Hi Hòa bao trùm trên người mình, bản thân sẽ phản ứng thế nào.

Càng nghĩ càng không nhịn được tim đập nhanh hơn, mặt đỏ tới mang tai.

Bên ngoài phòng bệnh.

Sầm Nhất Minh đang được mấy y tá đỡ dậy từ dưới mặt đất, đau đớn không thôi, gã ta che cái đầu chảy máu của mình, không ngừng r3n rỉ.

Gã ta là thiếu gia nhà họ Sầm, nếu như không phải thích học y thì đã sớm trở thành người thừa kế gia tộc, †ừ nhỏ đến lớn có ai dám đánh gã ta, có ai dám khiến gã †a chịu sỉ nhục như vậy?

"Đau quá! Mẹ, thằng chó, nó lại dám đánh tao, tao muốn chém nó thành ngàn mảnh!"

Sầm Nhất Minh tức đến nổ phổi che đầu, hung ác nói. 

"Sầm thiếu, anh ta là người của Chiến Thần Lăng Vân, có Chiến Thần Lăng Vân che chở, những bảo vệ của bệnh viện chúng tôi cũng không dám động tới anh ta." Một nữ y tá khuyên bảo.

"Nói láo, bảo vệ là cái thá gì! Dám đánh ông đây bị thương, lát nữa ông đây sẽ sai người gia tộc giế t chết nó!" Sầm Nhất Minh nghiến răng nghiến lợi.

Mấy nữ y tá lập tức mặc niệm cho Diệp Hi Hòa một giây, có người tò mò hỏi: "Nói đi nói lại, tại sao Chiến Thần Lăng Vân lại tin tưởng vị sư đệ này của cô ấy như vậy chứ? Sư đệ đó của cô ấy cũng không phải là người hành nghề y, sẽ không phải giống như mèo mù đụng chuột chết, có thể chữa hết cho vị nữ phó quan kia chứ?"

"Cút mẹ cô đi." Sầm Nhất Minh trực tiếp đẩy ngã nữ y tá đang nói chuyện xuống đất: "Thằng đầu đường xó chợ như nó nếu thật sự có thể chữa hết cho Lăng Nguyệt Vận kia, ông đây sẽ lập tức ăn cứt. Mẹ nó chưa từng thấy hai cái phổi hỏng mẹ rồi còn có thể chữa lành mà không thay phổi, nó cho rằng nó là ai? Hoa Đà tái thế?"

Mấy nữ y tá không dám nói tiếp nữa mà câm như hến.

Đúng lúc này trong phòng bệnh, trong lòng bàn tay Diệp Hi Hòa đưa vào chân khí nhiều hơn, vẻ mặt Lãnh Nguyệt Vận cũng trở nên hồng hào hơn.

Long Lăng Vân biết cô ta sắp tỉnh, nhanh chóng kéo Diệp Hi Hòa ra, để miễn cho Nguyệt Vận vừa tỉnh lại nhìn thấy một màn lúng túng này.

Sau đó cô ấy lại kéo một cái chăn qua đắp lên cho Lãnh Nguyệt Vận.
Bình Luận (0)
Comment