Vô Thượng Luân Hồi

Chương 138


Đối với mẹ, ký ức của hắn chỉ có thể dừng lại ở năm 7 tuổi.

Trong một đêm lạnh lẽo, gia tộc bị kẻ thù báo thù.

Vì bảo vệ hắn, mẹ đã đỡ một chưởng của người áo đen, tâm mạch bị vỡ, đến khi cha đuổi tới thì mẹ chỉ còn hơi thở thoi thóp.

“Bân Nhi”.

Đây chính là tiếng mẹ gọi hắn lần cuối trước khi chết, dịu dàng nhất, yếu ớt nhất, mang theo dòng nước mắt không nỡ, ngã trong tay cha.

Hắn cũng nhớ, khoảnh khắc mẹ nhắm mắt, tiếng gầm xung thiên của cha, bi thương như thế nào.

Một đêm đó trôi qua, mái tóc cha bạc trắng.

7 tuổi, hắn không hiểu thế sự, cho là mẹ đang ngủ, nhưng lại không biết, giấc ngủ này kéo dài vĩnh viễn.

Bao năm rồi, hắn đều không dám nhắc đến mẹ trước mặt cha, chỉ biết trong bao nhiêu đêm, cha ngồi một mình dưới trăng, ôm linh vị của mẹ, u ám buồn bã.

Là nhớ nhung, là hổ thẹn, vì tìm hung thủ hao lực cạn tài nhưng bất lực, đến giờ vẫn chưa tìm ra.

Trời cao có mắt, cuối cùng hắn đã tìm ra lão ta.

Có lẽ, số mệnh đã định, chuyến đi này của hắn quả nhiên không phải là không công.

Mối thù giết mẹ, không đội trời chung.

“Thú vị, thú vị thật”, lão già cười âm u, nhếch mép lên, vẻ mặt hung ác như ma quỷ: “Triệu Uyên, chín năm trước ta giết vợ ngươi, không ngờ chín năm sau, con trai ngươi lại tự đưa đến cửa.


Đời này, ngươi nhất định trở thành kẻ cô độc”.

Giết!
Tiếng gầm này của Triệu Bân, là phát ra từ linh hồn, bị thù hận che lấp lý trí mà quên mất đối thủ chính là cảnh giới Huyền Dương tầng 8 mà tấn công chính diện, vẫn là một kiếm gào thét, đốm lửa quanh quẩn, bao phủ đầy sấm sét.

Lão già cười lạnh, giơ tay ra, nắm chặt kiếm Tử Tiêu.

Nhưng, không đợi lão ta bắt đầu chấn động, Triệu Bân bỏ kiếm ra, dùng Đấu Chiến Thánh Pháp đánh giáp lá cà.

Vẫn là đòn tấn công kỳ lạ, từng chiêu thức đều vô cùng kịch liệt.

“Hay cho tàn sát cận thân”.

Lão già hơi kinh ngạc, bỗng chốc không kịp ứng phó.

Nhưng, cũng chỉ trong một khoảnh khắc.

Tấn công của Triệu Bân tuy mãnh liệt, nhưng còn lâu mới làm lão ta bị thương.

Kỹ thuật chiến cũng chỉ là đồ trang trí trước sức mạnh.

Kém hơn một cảnh giới lớn, đừng nói là làm bị thương lão ta, mà ngay cả hàng phòng ngự của lão ta cũng không đánh vỡ, chẳng khác gì gãi ngứa, chân nguyên hộ thể của cảnh giới Huyền Dương tầng 8 sao lại có thể bị Chân Linh phá vỡ.

Ầm!
Theo tiếng sấm nổ, Triệu Bân lại xông ra, lão già không hề ra tay, chỉ dựa vào chân nguyên cuộn trào mãnh liệt đã khiến hắn chấn động tới mức gần như tan rã.

Phụt!
Triệu Bân phun ra ngụm máu tươi rồi lảo đảo, đứng không vững.

Có trời mới biết là đã bị chấn động vỡ nát bao nhiêu xương cốt, toàn thân đau đớn như ngọn lửa bùng cháy.

“Luyện ngươi thành một con rối cũng không tệ nhỉ”.

Lão già cười âm u, hàm răng trắng ởn lộ ra.

Lão ta đã nghĩ kỹ rồi, luyện Triệu Bân thành một con rối, rồi lệnh đi ám sát Triệu Uyên.

Cảnh tượng đó nhất định sẽ rất đẹp mắt.

Đang bước đi, lão ta đột nhiên cảm thấy không đúng, vô thức nhìn xuống.

Đập vào trong mắt lão ta là 3 tấm bùa vàng, nói chính xác là bùa nổ.

Con mẹ nó, thật phản ứng không kịp.

Có lẽ là lúc đánh giết cận thân, Triệu Bân đã dán lên người lão ta.


Điều này không quan trọng.

Quan trọng là, 3 tấm bùa nổ này đã nổ tung, khiến lão ta bị nổ phải lùi lại.

Chân nguyên hộ thể bị nổ ra khe hở.

Đường đường là cảnh giới Huyền Dương tầng 8 mà bị nổ cho nôn ra máu, trước ngực bị bong ra một lớp da thịt, máu chảy đầm đìa, trông rất khủng khiếp.

Cũng may mà nền tảng của lão ta cũng đủ mạnh, nếu đổi lại là cảnh giới Huyền Dương khác thì hơn nửa là bị nổ mất xác rồi.

Keng! Keng! Keng!
Lão ta chưa kịp phản ứng thì đã có mười mấy phi đao lao tới trước mặt, trên đó còn mang theo bùa nổ.

“Thằng điên này, thật là đã đánh giá thấp ngươi”.

Lão già nghiến răng nghiến lợi, từ lúc nhìn thấy bùa nổ của phi đao mà chân nguyên dao động thành cuồng phong nổi dậy, muốn cuốn phi đao đi, muốn nổ ở đâu thì tới đó nổ.

Đáng tiếc, lão ta lại một lần nữa đánh giá thấp Triệu Bân.

Cơn cuồng phong mãnh liệt đó chưa kịp cuốn phi đao thì phi đao đã thay đổi quỹ đạo, xông thẳng lên trời.

“Thuật ngự kiếm?”, lão già kinh ngạc.

Đúng vậy, là thuật ngự kiếm.

Trên mỗi cây phi đao đều khắc dấu ấn của Triệu Bân, phối hợp với ấn quyết trong tay mới tránh qua cuồng phong.

Mà lúc này, mười mấy phi đao từ trên trời giáng xuống, lúc tiếp xúc vào thân thể của lão già thì cùng phát nổ.

Ầm! Bùm! Ầm!
Uy lực của mười mấy bùa nổ vô cùng mạnh mẽ.

Nổ tung địa cung nhỏ này khiến nó ầm ầm rung chuyển, đất đá rơi xuống, có dấu hiệu của sự sụp đổ.

Nhìn lại lão già, bộ dạng vô cùng nhếch nhác, chân nguyên hộ thể mới lành lại, bao phủ toàn thân, lại bị từng tấm bùa nổ, nổ tung ra, cơ thể gầy giơ xương kia nứt toác nhiều chỗ.


Có hai chỗ còn nhìn thấy xương lồi ra.

Phụt!
Lão già phun ra một ngụm máu như sương, vì bùa nổ đã động vào vết thương ngầm trong cơ thể.

Một khi phát tác thì sức cắn nuốt đáng sợ khiến lão ta đau đớn toàn thân.

“Nợ máu phải trả bằng máu”.

Triệu Bân gầm lên, không cho lão ta có cơ hội để thở lại phóng phi đao ra.

“Muốn chết”, lão già cười nham hiểm.

Lần này, lão ta đã thông minh hơn, như một bóng đen tấn công, không đợi phi đao mang bùa nổ nổ tung đã chém giết tới trước mặt Triệu Bân, bàn tay gầy rộc kia cách không đánh tới.

Vù!
Triệu Bân đã sớm dự liệu, lúc lão già giơ tay ra thì đã đứng dậy lùi về sau.

Trong lúc đó, một tay hắn bấm quyết.

Bùa nổ hả! Chắc chắn là còn, vừa mới chôn dưới mặt đất.

Một phải một trái, mỗi chân lão già đạp lên một cái, hoàn chỉnh đạp lên hai quả địa lôi.

.

Bình Luận (0)
Comment