Vô Thượng Luân Hồi

Chương 139

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Rầm! Bùm!
Hai tấm bùa nổ bỗng nổ tung, tia sét toả khắp bốn hướng.

Phụt!
Lúc này, Huyền Dương tầng tám cũng bị nổ tung trời, lòng bàn chân be bét máu, cẳng chân thì bị máu tươi nhuộm đỏ, lại thêm nội thương trong cơ thể bị tiếp xúc nên lập tức hộc máu dữ dội.

Chủ yếu là cú đạp quá chuẩn.

Khoảnh khắc này, lão ta không chỉ tức giận mà còn vô cùng kinh sợ.

Một tên nhóc ở cảnh giới Chân Linh nhỏ bé thì đào đâu ra nhiều bùa nổ vậy, hơn nữa mỗi một tấm bùa nổ đều chứa đựng sức mạnh sấm sét vô cùng mạnh.

Còn nữa, chắc chắn tên nhóc này rất biết tính toán.

Ngay từ lúc khai chiến, hắn đã tính được đến bước này! Lòng dạ quá ư là thâm hiểm!
Hiển nhiên đúng là như thế!
Mặc dù Triệu Bân bị thù hận che mờ lý trí nhưng não hắn vẫn khá tỉnh táo, đối phương là người cảnh giới Huyền Dương, nếu sơ sẩy một chút thì sẽ chết chắc.

Đến lúc đó, thù không báo được mà lại cả mất mạng.

Đến Nguyệt Thần cũng phải xuýt xoa tâm tư này của hắn.

Đúng thật là, thần xui quỷ khiến mới trùng hợp đến vậy, thế giới cũng to ngần đó, ấy thế mà lại gặp ngay kẻ thù, có lẽ đây là số trời đã định.

“Được, được lắm!”
Lão già cụt một tay cười dữ tợn, sau đó loạng choạng đứng dậy gắng giữ thăng bằng.

Chịu hai phát nổ liên tiếp như vậy, chắc chắn lão ta không dễ chịu chút nào, nhất là nội thương cơ thể đang bắt đầu ảnh hưởng ngược lại lão ta.

“Nợ máu trả máu!”
Triệu Bân hét lên, cầm kiếm Long Uyên trong tay lao tới, chém dọc một nhát.


“Kiếm tốt!”
Lão già cười khểnh, tay không giơ lên, cả người mang theo kiếm bay lên cao, còn chưa đáp xuống thì lực hút đáng sợ lại tới.

Lão ta phun ra một tia sáng đen, cứ thế này, nếu không có gì bất ngờ, Triệu Bân chắc chắn sẽ bị tia sáng đen này bắn trúng.

“Tới đây!”
Triệu Bân nghiến răng, một tay ấn kiếm quyết.

Kiếm Tử Tiêu xẹt ra đằng sau lão già, Triệu Bân dùng thuật ngự kiếm để điều khiển nó chém vào lưng đối phương.

Phụt! Phụt!
Hai tia máu phun trào, Triệu Bân bị tia sáng đen xuyên qua.

Lão già bị kiếm Tử Tiêu chém trúng, một bên không đứng vững, bên còn lại xiêu vẹo loạng choạng.

Á…!
Lão già rít lên, chân nguyên cuồn cuộn, đánh bật kiếm Tử Tiêu khỏi cơ thể.

Giết!
Triệu Bân đứng vững lại, lướt tới bằng bước Phong Thần, đầu đâm thẳng vào ngực lão già.

Mặc dù lão ta đã có cảnh giới Huyền Dương tầng tám nhưng cũng bị đụng đến lảo đảo.

Sau đó tiếng rồng ngâm vang lên không ngừng.

Triệu Bân lại dùng Đấu Chiến Thánh Pháp, trước đó thứ này không dễ dàng sử dụng cho lắm nhưng giờ đây, chân nguyên hộ thể của lão già đã bị bùa nổ làm vỡ tan tành rồi, không còn khả năng phòng vệ tuyệt đối nữa.

Hắn đang đánh vào điểm chí mạng của lão già, chủ yếu là nội thương của lão ta vẫn đang không ngừng tái phát, trong tình hình hiện giờ, đối phương chắc chắn sẽ phải phân tâm để áp chế nó.

Phụt! Phụt!
Từng tia máu cứ liên tiếp trào ra, mặc dù lão già này có cảnh giới Huyền Dương nhưng vẫn bị ho ra máu trong suốt cuộc chiến.


Triệu Bân tiếp cận chém giết, chiêu thức linh hoạt khó lường mà còn vô cùng mạnh bạo.

“Cút đi!”
Dù sao cũng là cao thủ Huyền Dương tầng tám, thực lực rất đáng sợ, chân nguyên vẫn cuồn cuộn khiến cho Triệu Bân bị chấn bay ra ngoài, một cánh tay nứt toác ngay lập tức.

“Nổ!”
Trong lúc bay đi, Triệu Bân hét một tiếng.

Đánh cận chiến là giả, dùng bùa nổ mới là thật.

Với võ tu cấp bậc như lão già này, chỉ khi dán bùa nổ lên người lão ta thì mới có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất.

Bùm! Bùm! Bùm!
Ba tấm bùa nổ cùng lúc kích hoạt, tấm này nổ rồi tới tấm khác, khiến lão già phải lùi về sau vài bước.

Riêng bề ngoài của lão ta đã đủ khiến người khác phát sợ rồi, rất nhiều chỗ máu thịt be bét, bắn ra tứ phía.

Nhìn từ xa, lão ta đã biến thành “người máu”, vô cùng đáng sợ.

Phụt!
Triệu Bân cũng chẳng khá khẩm hơn so với lão ta bao nhiêu, hắn đứng không vững, cánh tay trái đã rũ xuống, máu tươi chảy dọc theo cánh tay xuống, hơi thở hổn hển, vết thương trên cơ thể đã khiến ý thức của hắn trở nên mơ hồ.

Nếu không phải hắn rèn luyện cơ thể tốt, có thể chịu đựng với cường độ cao thì e rằng đã bị đánh thành mảnh vụn rồi.

Cảnh giới Huyền Dương tầng tám đúng là quá đáng sợ.

“Ngươi còn bao nhiêu bùa nổ nữa?”
Cuối cùng, lão già vẫn đứng vững lại, trong lúc lão ta lên tiếng, máu tươi vẫn chảy ra từ khoé miệng chẳng khác gì ác quỷ, hơn nữa còn là loại ác quỷ vừa mới ăn thịt người xong.


Bùm!
Tiếng nổ này xuất hiện ở phía trên địa cung.

Lão già đưa mắt nhìn lên.

Lúc này, lão ta mới phát hiện trên vách tường của địa cung dán đầy bùa nổ, chắc phải hơn chục tấm.

Con mẹ nó, nhiều như này thì chắc chắn là muốn cho nổ sập địa cung rồi!
Bùm! Bùm! Bùm!
Lão ta nhìn lên, mười mấy tấm bùa nổ liên tiếp phát nổ, địa cung lập tức chấn động, từng tảng đá vỡ rơi từ trên xuống, có vẻ như sắp sập đến nơi.

“Muốn vùi chết ta sao? Nực cười”.

Lão già thu lại ánh nhìn, giậm chân một cái, một bóng đen kề sát Triệu Bân,
“Nổ!”, Triệu Bân khàn giọng quát lớn.

Tiếng nổ cũng lập tức vang lên, hết đợt này đến đợt khác, tiếng nổ không chỉ ở phía trên địa cung mà ngay cả dưới nền địa cung cũng có.

Trời mới biết được hắn đã chôn bao nhiêu bùa nổ ở đây.

Phốc! Phốc!
Lão già gặp phải khó khăn, suốt cả đoạn đường tấn công, cả người bị nổ không ngừng, còn chưa kịp đến chỗ Triệu Bân thì đã bị nổ đến mức phải lùi lại ra sau.

Lão ta đã quá coi thường Triệu Bân rồi, bùa nổ không cần tiền sao? Mẹ kiếp, ngươi đào đâu ra lắm bùa nổ thế?
Hắn là dân kỹ thuật.

Đây là đánh giá của Nguyệt Thần về Triệu Bân, cô ta nhìn thấu được mọi tính toán của hắn, cho dù là bùa nổ hay điều khiển phi kiếm, mỗi một bước đều được tính toán rất cẩn thận.

Đường đường là một người thuộc cảnh giới Huyền Dương vậy mà lão già kia lại bị hắn dắt mũi.

Vèo!
Làn khói còn chưa tản ra, lão già chưa kịp đứng vững, Triệu Bân đã tấn công.

Trong lúc lao tới, hắn lướt qua vị trí kiếm Long Uyên cắm trên mặt đất, hắn tiện tay rút nó lên, chém một nhát đầy uy lực.

Phụt!

Lão già lại hộc máu, lão ta bị Triệu Bân cắm thẳng thanh kiếm vào ngực, có điều không thể đâm xuyên, bởi vì lão ta ở cảnh giới Huyền Dương, thân thể đủ cứng cáp.

Ngoài ra, vì Triệu Bân đã bị phế mất một tay, cộng thêm việc liên tiếp sử dụng bùa nổ nên chân nguyên của hắn đã gần như cạn kiệt.

Nhìn bề ngoài thì có vẻ nhát kiếm này rất uy lực nhưng thực tế, sức mạnh giảm đi rất nhiều rồi.

“Tên nhóc được lắm!”
Lão già cười gằn, một tay túm trực tiếp lấy thân thanh Long Uyên, cứ cầm bằng tay trần như vậy, không dám dùng chân nguyên, toàn bộ sức lực đều đã dành cho việc trấn áp nội thương trong cơ thể.

Nếu không phải vì nội thương hành hạ khiến lão ta phân tâm thì đâu thảm đến mức này.

“Nợ máu trả máu!”
Triệu Bân nghiến chặt răng, chỉ còn chút chân nguyên để chống đỡ, tay hắn nắm chặt thanh kiếm Long Uyên, gắng đâm sâu vào thân lão già từng chút một, chỉ cần có thể xuyên qua là công đức viên mãn rồi.

Đáng tiếc, hắn không làm được.

Hắn bị thương quá nặng, chút chân lực cuối cùng cũng đã dùng cạn.

“Ngươi không giết được ta!”
Lão già cười tàn ác, cơ thể bỗng run lên, lại lần nữa đánh bay Triệu Bân.

Thanh kiếm Long Uyên bay lên, cánh tay của Triệu Bân cũng bay theo.

Không sai, một cánh tay của hắn bị bay mất rồi, máu tươi trào ra đỏ thẫm, đâu chỉ khiến người khác thấy đau khi nhìn vào mà trông còn thảm vô cùng.

Thấy cảnh tượng này, Nguyệt Thần cũng phải nín lặng.

Lão ta bỗng hộc máu, đứng không vững, suýt chút nữa cũng rơi xuống vực.

Lồng ngực của lão ta đang chảy máu, cả người đều đang chảy máu, cuối cùng không áp chế được nội thương, tu vi ở tầng tám dần tụt xuống cho đến khi chỉ còn tầng ba.

“Triệu Uyên!”, lão ta gầm lên tức giận.

Năm xưa, lão ta tập kích nhà họ Triệu, mặc dù giết được thê tử của Triệu Uyên nhưng cũng phải trả một cái giá vô cùng thảm thiết, một cánh tay bị chặt gãy, nội thương trong người cũng do Triệu
.

Bình Luận (0)
Comment