Vô Thượng Sát Thần

Chương 1602

Thời gian nhanh chóng trôi qua, hiện giờ dùng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ Cửu Âm Long Mạch giảm bớt rõ rệt, trong Huyền Băng Động không ngừng truyền đến những trận long ngâm thống khổ.

Nghe được thanh âm này, trên mặt bọn người Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ đầu Cửu Âm Long Mạch này thực sự có linh trí, biết rõ bản thân sắp chết mới gào lên đau xót?

Nghĩ thì nghĩ, Tiêu Phàm cũng không có quá mức quan tâm, muốn cứu Băng Ma ra, nhất định phải hủy diệt đầu Cửu Âm Long Mạch này, bằng không bọn hắn đều phải bỏ mạng nơi đây.

Cửu Âm Long Mạch nếu như có thể sinh ra, tất nhiên đối với Chiến Hồn Đại Lục là sự giúp đỡ lớn, nhưng cho dù Cửu Âm Long Mạch sinh ra linh trí và muốn thực sự Hóa Long, đoán chừng phải mất trên mấy ngàn vạn năm mới có khả năng.

Hiện tại Tiêu Phàm thiếu nhất chính là thời gian, đừng nói mấy ngàn vạn năm dù là mấy trăm năm bọn hắn cũng chờ không nổi.

Trong lòng trấn tĩnh, Tiêu Phàm cảm nhận được Tu La Huyết Mạch cùng Thần Long Huyết Mạch trong thân thể phát sinh biến hóa vi diệu, nhất là Thần Long Huyết Mạch so với trước kia càng thêm thuần túy.

- Thật đúng là trong họa có phúc!

Trong lòng Tiêu Phàm cảm thán nói, trên mặt hiện lên ý cười.

Để cho Long Mạch Chi Khí to lớn này đi qua thân thể, Tiêu Phàm cảm giác các luồng sức mạnh bản thân đều tăng lên, mặc dù hấp thu rất ít, nhưng đại bộ phận Long Mạch Chi Khí đều bị hắn dẫn vào bên trong Tiểu Thiên Địa.

Tiểu Thiên Địa tuy nhỏ, nhưng hấp thu một đầu Cửu Âm Long Mạch lại không có bất cứ vấn đề gì.

Tiêu Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được, Tiểu Thiên Địa bên trong cơ thể đều mở rộng hơn rất nhiều, thậm chí thiên địa linh khí đều ở đây nhanh chóng tăng lên, hướng thẳng về Thần Linh Chi Khí.

Trong lòng hắn đang nghĩ, sau này chờ Tiểu Thiên Địa có thể tự động sinh ra Thần Linh Chi Khí, phải chăng có thể sinh ra Chiến Thần cảnh cường giả?

- Vút?

Vào thời khắc Tiêu Phàm mừng rỡ, Tiêu Phàm đột nhiên biến sắc, chỉ thấy một vệt u quang bỗng từ bên trong Cửu Âm Long Mạch bắn ra nhắm hướng đầu hắn xông tới.

Tốc độ nhanh chóng không thể tưởng tượng, hắn chỉ vẻn vẹn nhìn được một đạo dư quang lóe ra, hơn nữa còn mơ hồ nhìn được nó có hình dạng.

Aaaa?

Tiêu Phàm suýt chút kinh hô thành tiếng, nhưng không đợi hắn phản ứng, long hình quang mang liền bắn vào giữa mi tâm hắn, tiến vào bên trong Thần Cung.

Tâm trí Tiêu Phàm lập tức chìm vào Thần Cung bên trong, từng đợt từng đợt phẫn nộ tiếng gầm gừ vang vọng Thần Cung, khắp nơi một mảnh đen kịt trong lúc hoảng loạn Tiêu Phàm lại có thể rõ ràng nhìn thấy một đầu Tiểu Long u quang lập loè trong tâm thức nhanh chóng xuyên qua.

Nó lớn chỉ khoảng một thước, lại nắm giữ năm cái Long Trảo, toàn thân đen như mực, nhưng lại cảm giác trong suốt như sương, lượn lờ từng vòng từng vòng sắc đen u quang, quả thực là cực kỳ thần bí, đỉnh đầu có hai cây Long Giác, tỏa ra sương mù màu đen, con mắt giống như hai viên đá quý lớn phẫn nộ liếc nhìn bốn phía.

- Ngũ trảo Thần Long? Chẳng lẽ là Cửu Âm Long Mạch Chi Linh?

Tiêu Phàm trợn to hai mắt, không nhịn được kêu lên, nhìn chăm chú cái kia một thân Hắc Sắc Tiểu Long, mặt lộ vẻ khó tin.

Long Mạch Chi Linh, đây chính là một sự tồn tại cực kỳ hi hữu, bây giờ bản thân tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn chạy vào Thần Cung của mình, trên đời này vẫn còn có chuyện tốt vậy sao?

Hắc Sắc Tiểu Long nghe thấy âm thanh Tiêu Phàm phát ra, há mồm phun ra một đạo sương mù màu đen, giống như một chuôi kiếm nhất xuyên thủng hư không, Linh Hồn Chi Thể Tiêu Phàm truyền đến một trận đau nhói, cảm giác sức lực bên trong cơ thể nhanh chóng bị xói mòn.

- Tử Vong Áo Nghĩa?!

Tiêu Phàm kêu lên sợ hãi, Linh Hồn Chi Thể trong nháy mắt biến mất tại chỗ, chẳng biết tại sao Hắc Sắc Tiểu Long như vậy mà mang lại cho bản thân một loại cảm giác nguy hiểm.

Thần trí Tiêu Phàm rời khỏi Thần Cung, lại phát hiện bản thân vừa mới bị Hắc Sắc Tiểu Long đánh trúng đầu vai, có một cỗ khí đen đang lượn lờ, nhanh chóng chiếm lấy sinh khí của mình.

Tiêu Phàm vội vàng vận chuyển Sinh Tử Áo Nghĩa, một mặt khống chế Tử Vong Áo Nghĩa, một bên khôi phục sinh khí bản thân, hắn phát hiện bản thân quá khinh thường Hắc Sắc Tiểu Long.

Ròng rã tổn hao hơn mười nhịp thở, mới tiêu diệt được tử vong chi lực kia ở trên người.

Sau một khắc, Tiêu Phàm thay đổi ý nghĩ một chút, bỗng nhiên đem Thí Thần hòa nhập vào bên trong Thần Cung, Hắc Sắc Tiểu Long thập phần quỷ dị, dựa vào Linh Hồn Bản Thể của hắn chưa chắc là đối thủ của Hắc Sắc Tiểu Long.

Lúc thần trí Tiêu Phàm lần thứ hai tiến vào Thần Cung bên trong, Hắc Sắc Tiểu Long bỗng nhiên đánh tới, bất quá lúc này, Thí Thần nổi giận gầm lên một tiếng, miệng mở rộng hướng về Hắc Sắc Tiểu Long nuốt đi.

Nhìn thấy một màn này, Hắc Sắc Tiểu Long vậy mà lộ ra vẻ sợ hãi, nhanh chóng hướng về nơi xa trốn chạy.

Tiêu Phàm cực kỳ kinh hãi, Hắc Sắc Tiểu Long lại có thể xem thấu không gian Thần Cung nơi đây, thật đúng là vô cùng quỷ dị, phải biết, dù là Linh Hồn Chiến Thần đỉnh phong tiến vào bên trong Thần Cung, Tiêu Phàm cũng có thể tuỳ tiện khống chế đối phương.

Nhưng mà hiện tại, bản thân vậy mà không làm gì được Hắc Sắc Tiểu Long, ma mà nhờ vào Thí Thần chi lực mới có thể ứng phó hắn, đương nhiên, nếu như toàn lực ứng phó Tiêu Phàm sẽ có thủ đoạn ứng phó Hắc Sắc Tiểu Long, dùng Tỏa Hồn Châu liền có thể hoàn toàn nghiền nát nó.

Hắc Sắc Tiểu Long kinh khủng nhìn Thí Thần Thú, núp ở phía xa cũng không dám mảy may tới gần, Thí Thần là Thiên Hạ Đệ Nhất Thần Thú không chỉ là cái danh hão, dù là Cửu Âm Thần Long cũng sợ không thôi.

- Cửu Âm Long Mạch Chi Linh?

Lúc này, Tiêu Phàm trước tiên mở miệng, trên mặt hiện lên một thoáng tà dị, khóe miệng kém chút chảy ra chảy nước miếng.

Hắc Sắc Tiểu Long phẫn nộ nhìn xem Tiêu Phàm, nhe răng trợn mắt, khởi động Tiểu Long trảo, thiếu chút nữa thì nhịn không được nhào tới.

- Rống

Thí Thần thấy thế, nổi giận gầm lên một tiếng, dọa Hắc Sắc Tiểu Long bộ dạng như là con mèo nhỏ sợ hãi, co rúc ở góc kia.

- Thí Thần, ngươi thôn phệ nó, khôi phục Cửu Biến Chiến Thần hẳn không có vấn đề chứ.

Tiêu Phàm nhìn về phía Thí Thần cười cười, tay phải nâng cằm lên nói:

- Bất quá Long Mạch Chi Linh hủy đi như thế, cảm giác quá đáng tiếc.

Nghe vậy, Hắc Sắc Tiểu Long bị dọa đến khẽ run lên, hiển nhiên là nghe hiểu được lời nói Tiêu Phàm.

- Nghe hiểu được lời ta nói à, rất tốt.

Tiêu Phàm thấy thế, trong lòng lập tức cười lên, sau đó thần sắc nghiêm một chút nói:

Nhục thân ngươi đã bị hủy một nửa, vì cứu tên bị Hoàng Tuyền Tỏa Long Trận bao vây, nên nhục thân ngươi cũng không thể giữ lại. Bất quá, ta có một phương pháp, có thể làm cho ngươi giữ được cái này cùng một nửa lực lượng, nếu ngươi đáp ứng, về sau khi có cơ hội, ta có lẽ có thể giúp ngươi một lần nữa Hóa Long.

Hắc Sắc Tiểu Long hiển nhiên không tin Tiêu Phàm lời nói, ánh mắt lộ ra vẻ hoài nghi, đang lúc Tiêu Phàm chuẩn bị tiếp tục trong lúc nói chuyện, một giọng thanh âm đột nhiên vang lên:

- Ngươi làm cách nào để giúp ta Hóa Long?

Thanh âm có chút hơi non nớt, đừng nhìn Cửu Âm Long Mạch Chi Linh sinh tồn vài vạn năm, nhưng chỉ là thời gian thai nghén, nó còn chưa Hóa Long liền thất bại, tình huống này tương tự như chết từ trong trứng nước, tự nhiên là thập phần không cam lòng.

- Ta đưa ngươi và nhục thân bị tàn phá của ngươi đến một thế giới khác.

Tiêu Phàm nói ra, trong lòng lại bổ sung:

Nếu như có thể đem vào Tiểu Thiên Địa, Tiểu Thiên Địa ta cũng coi như có Long Mạch, đến thời điểm liền có thể tự động sinh ra thiên địa linh khí cùng Thần Linh Chi Khí, tất nhiên Tiểu Thiên Địa sẽ lớn mạnh với tốc độ rất nhanh.

- Ta sao có thể tin tưởng ngươi?

Hắc Sắc Tiểu Long tiếp tục nói, hắn hiển nhiên nghi ngờ, tiếp tục Hóa Long với hắn mà nói có dụ dỗ quá lớn.

Tiêu Phàm hơi thay đổi ý nghĩ một chút, bật chợt một bóng đen kịt hư không đột nhiên xuất hiện tạo thành một vòng xoáy, ngay sau đó một mảng nồng đậm thiên địa linh khí đập vào mặt.

- Đây cũng gọi là thế giới? Ngươi cho rằng ta dễ bị lừa gạt như vậy sao? Ngươi chỉ cùng lắm là muốn để ta giúp ngươi phát triển Tiểu Thiên Địa mà thôi!

Giọng nói Hắc Sắc Tiểu Long vô cùng khinh thường.

- Lừa ngươi? Ngươi có gì đáng giá để ta lừa? Nuốt Nhục Thân cùng Linh Hồn ngươi, với ta mà nói dễ như trở bàn tay, ta cũng không phải người tốt, chẳng lẽ ngươi cho là ta muốn vô duyên vô cớ cứu ngươi hay sao?

Tiêu Phàm cực kỳ khinh thường nói.

Tiêu Phàm phát hiện, Long Mạch Chi Linh này có vẻ như không có dễ lừa gạt như vậy, đã như vậy liền trực tiếp nói thẳng ra.

Hắc Sắc Tiểu Long nghe vậy, cảm nhận được Tiêu Phàm hờ hững, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment