Vô Thượng Sát Thần

Chương 1648

Tiêu Phàm không nghĩ tới rằng, đúng như Minh La nói, Minh Yểm lại vì hắn mà động thủ với Chiến Hồn đại lục.

Đương nhiên, cũng có thể là thời cơ đã tới, nhưng Minh La chết, đúng là đã châm ngòi nổ.

Hơn hết, hiện tại Tiêu Phàm không hề biết điều này, bởi hắn đang đắm chìm trong việc tu luyện.

Mặt khác, sâu trong chỗ biển lôi vân màu xám, không ít tu sĩ đã tụ tập.

Bọn Lăng Phong, Quan Tiểu Thất, Lăng Thanh Tịch, Tô Vân Nhiên, Độc Cô Tướng Đình cau mày nhìn ra nơi xa.

Trước chỗ bọn họ, là một mảng không gian màu xám, nơi đó sương mù màu xám lượn lờ, mông lung, hiện ra một cảnh làm con người sợ hãi, khiến con người ta không nhìn rõ được gì.

Vận chuyển thần lực, đám người có thể nhìn thấy lờ mờ, mặt đất hỗn độn, những viên đá nằm đầy dưới đất, mờ mờ có thể nhìn thấy từng bãi máu đã khô cạn, ẩn chứa sát khí đáng sợ.

Nơi này đã từng là chiến trường lớn nhất, ghi lại cuộc chiến chỉ có máu và loạn lạc, không biết bao nhiêu cường giả Chiến Thần cảnh đã chết tại chỗ này.

Qua nhiều năm như vậy, dường như không có người đặt chân vào khu vực này, cũng không phải là không thể, mà là không dám.

Có lẽ có rất nhiều tu sĩ, đã từng như bọn Lăng Phong vậy, đứng ở chỗ này nhìn ra xa, nhưng cũng chưa dám bước vào khu vực này.

Dù là Chiến Thần cảnh đỉnh phong, cũng chưa chắc dám tuỳ tiện thử. Bởi vì ở chỗ này, thời không nhiễu loạn, thiên địa bên trong ẩn chứa áp lực đáng sợ, thực lực càng lớn, thì bị áp chế càng mạnh.

Nơi này chính là Chúng Thần Mộ Địa trong không gian tầng thứ tám, là cấm địa của sinh linh vạn vật.

"Lão tam, Chiến Hoàng Thiên cùng Diệp Khuynh Thành đã tiến vào?" Lăng Phong mở miệng, con ngươi vô cùng sâu thẳm.

Bọn hắn ra sức đuổi theo Tiêu Phàm, nhưng mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Phàm, điều mấy người này không sớm biết là, thật ra Tiêu Phàm chưa tiến vào chiến trường cổ xưa kia, mà là truy sát Minh La rồi tiến vào biển lôi vân màu xám.

"Chúng ta đi vào hay sao?" Quan Tiểu Thất có chút lo cho an nguy của Tiêu Phàm. Bây giờ thân là tộc trưởng Linh tộc, hắn cũng đã biết khá nhiều bí mật.

Nếu như có thể, hắn cũng không muốn tiến vào không gian tầng thứ tám.

"Không thể để cho lão tam một mình tác chiến." Lăng Phong lắc đầu, trên mặt hiện ra vẻ kiên định, sau đó nhìn về phía mấy người Lăng Thanh Tịch nói: "Mấy vị, chúng ta chia tay ở đây nhé."

Dứt lời, Lăng Phong quay người chuẩn bị bay đến không gian tầng thứ tám, dù tầng thứ tám là tuyệt địa, hắn cũng muốn xông vào một lần.

"Đã tới, ta làm sao có thể lùi bước?" Tô Vân Nhiên cười cười, tiến lên một bước, không hề có ý định lùi bước.

"Tô huynh, nơi này có thể đạt được hư vô thần châu, các ngươi không cần thiết phải mạo hiểm." Quan Tiểu Thất lên tiếng.

"Quan huynh, chúng ta quen biết đã một thời gian, chẳng lẽ huynh còn không hiểu rõ ta sao?" Tô Vân Nhiên bình thản cười, đối với cái gọi là tuyệt địa cũng không có gì là e ngại.

Quan Tiểu Thất khẽ mỉm cười nói: "Xem ra ta đã quá xem thường Tô huynh. Như vậy, chúng ta sẽ cùng nhau xông vào. Chiến Hoàng Thiên và Diệp Khuynh Thành cũng dám vào, sao chúng ta không dám?"

Dứt lời, Quan Tiểu Thất cười to một tiếng, lách mình phóng đến không gian tầng thứ tám, Tô Vân Nhiên không chút do dự đi theo.

Phía trên cột đá, chỉ còn lại Lăng Thanh Tịch và Độc Cô Tương Đình, hai người nhìn nhau, sắc mặt dữ tợn, cũng xông vào theo.

Bọn hắn đều là nhân vật trong thập đại yêu nghiệt, đương nhiên cũng có ngạo khí của mình, tuyệt đối không cho phép mình mang nhãn hiệu "Sợ chết”.

Lát sau, bọn họ an toàn rơi vào vùng đất hoang sơ của không gian tầng thứ tám, một làn sát khí ập vào mặt, mọi người không chút do dự dùng thần lực ngưng tụ thành một áo giáp bằng thần lực, ngăn cản làn sát khí kia.

"Lực hư vô thật là bá đạo, trong biển mây càng cường bạo gấp mấy lần." Độc Cô Tương Đình sợ hãi thán phục, tay cầm một viên hư vô thần châu, bắt đầu luyện hóa sức mạnh trong đó.

Lực hư vô bên trong hư vô thần châu lại cực kì ôn hòa, không tạo ra thương tổn gì, thậm chí chỉ là một loại năng lượng thuần túy mà thôi, có thể bổ sung thần lực cho cả đám người, mà còn có thể làm suy yếu sự xâm nhập của lực hư vô ở bên ngoài.

"Mọi người cẩn thận một chút." Lăng Phong nhắc nhở.

Suỵt…

Đột nhiên, mấy đạo thần quang màu sắc khác lạ hiện lên ở phía chân trời, và rơi xuống đầu bên kia của chân trời, với tốc độ vô cùng nhanh, nhưng mọi người vẫn biết được kia là vật gì.

"Kia là cực quang hư vô?" Tô Vân Nhiên vẫn luôn bình tĩnh thì đột nhiên kêu lên một tiếng, con ngươi cũng hơi run rẩy một chút.

Cực quang hư vô, chính là một loại ánh sáng cực kì hiếm thấy, nghe đồn, nếu như có thể luyện hóa cực quang hư vô, thì có thể khống chế cực quang, nếu nói đó là tốc độ nhanh nhất thế gian, cũng không phải là sai.

Cũng giống như Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa, với ưu thế về tốc độ không gì sánh bằng, sợ rằng trong cơn phong bão hư vô sẽ đâm xuyên qua không trung, như vậy cũng không phải là nói quá.

Nhưng mà, cực quang hư vô luôn mờ mịt, muốn luyện hóa thì rất gian nan, bởi vì căn bản là không có cách bắt giữ, có thể tưởng tượng được độ khó, thậm chí so với Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa càng gian nan.

Đương nhiên, so với Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa, thì cực quang hư vô cũng rất nguy hại, dù là cường giả Chiến Thần cảnh, nếu như không cẩn thận đụng vào, cũng sẽ hóa thành hư ảo.

"Ta nghe lão tổ nói qua, trong Chúng Thần Mộ Địa không gian tầng thứ tám là thế giới của ánh sáng, ngay từ đầu ta còn tưởng đã nghe lầm, không gian này mơ mơ màng màng, dường như không có ánh sáng, thật không nghĩ đến ánh sáng tồn tại, hiển nhiên, ánh sáng này chính là cực quang hư vô." Ánh mắt của Lăng Thanh Tịch cũng khó nén sự kích động

"Vậy lão tổ nhà ngươi có nói người cách bắt giữ cực quang hư vô không?" Độc Cô Tướng Đình liền vội vàng hỏi, trong lòng của hắn cảm thấy có chút không công bằng, tại sao lão tổ của mình lại không nói gì với mọi người?

Những người khác nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ tò mò, nếu như có thể bắt được một đạo cực quang hư vô, lần này sẽ không về tay không.

Lăng Thanh Tịch lắc đầu, khuôn mặt thanh tú lộ ra một tia thất vọng: "Lão tổ nói, ông ta đã từng muốn bắt giữ một đạo cực quang hư vô, nhưng quá khó khăn, dù cực quang hư vô có ở trước mắt để ngươi luyện hóa, nhưng cũng phải chịu sự ăn mòn của lực hư vô."

Cả đám người thất vọng, tia hy vọng trước đó đã biến mất.

Ngăn cản lực hư vô? Nếu như bọn hắn có thể ngăn cản, hiện tại cũng không cần dựa vào hư vô thần châu để bổ sung thần lực.

Phải biết rằng, một viên hư vô thần châu là cực kì trân quý, mặc dù không thể khiến bọn hắn đối với Áo Nghĩa lĩnh ngộ thêm một bước, nhưng cũng tuyệt đối không khác nhau lắm.

Nếu như có thể đạt được vài chục viên hư vô thần châu, chỉ cần thiên phú không phải rất kém cỏi, có đủ thời gian, là có thể đột phá đến Chiến Thần cảnh đỉnh phong,

Đương nhiên, việc đủ thời gian có lẽ là mấy trăm năm, cũng có thể là mấy ngàn năm.

"Đi thôi, cực quang hư vô không lấy được, nhìn xem còn vật khác hay không, chuyến này không thể về tay không." Lăng Phong hít sâu một cái nói.

"Đại ca, ngươi nói đám người tam ca đã đi đâu?" Quan Tiểu Thất hỏi, quét mắt bốn phía, trong lúc nhất thời hắn có chút mờ mịt.

"Uỳnh!"

Lăng Phong vừa mới chuẩn bị mở miệng, đột nhiên phía chân trời truyền đến một âm thanh đinh tai nhức óc, như là có người đang giao thủ.

Ngay sau đó, mấy luồng ánh sáng lấp lóe xẹt qua mắt mấy người, với nhãn lực của họ, đương nhiên nhìn ra đó là cái gì.

"Có người đang chiến đấu, qua bên kia xem!" Lăng Phong thở sâu, lách mình, bay về phía phát ra âm thanh.
Bình Luận (0)
Comment