Vô Thượng Sát Thần

Chương 1649

Mấy người Lăng Phong bám sát mặt đất nhanh chóng tiến lên, do không biết rõ nơi phát ra âm thanh trước đó, họ cũng không dám quá lộ liễu.

Không gian tầng thứ tám tạo cho mọi người một cảm giác hết sức nguy hiểm, đừng nói là bọn họ không thể phát huy sức mạnh Chiến Thần cảnh, cho dù có thể, đoán chừng cũng có khả năng chết ở đây, cho nên không thể không cẩn thận.

Mười mấy phút sau, bọn họ núp phía sau một tảng đá lớn, và nhìn ra xa.

Chỉ một thoáng, trước mắt mọi người là một thân ảnh màu đen, một con quái vật như ngọn núi nhỏ, toàn thân đen như mực, được phủ đầy lớp vảy màu đen, lóe ra tia sáng âm u, đáng sợ.

Phía sau, là một cái đuôi to lớn, cái đuôi mạnh mẽ, nhẹ nhàng quét qua, làm bay cả một ngọn núi nhỏ, dị thường hung mãnh.

Một đôi mắt to đỏ ngầu, hiện lên sự khát máu, nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh, ra sức gầm thét.

“Thượng cổ hung thú, Ma Giác Cổ Ngạc!” Quan Tiểu Thất kinh ngạc nói, chút nữa là đã phát ra to tiếng.

Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về hai thân ảnh, hai người này không phải ai khác, là hai người đã đến trước bọn họ Chiến Hoàng Thiên và Diệp Khuynh Thành.

Áo quần hai người rách nát, có nhiều vết máu trên thân thể, trông rất thảm hại.

Họ đều biết rõ thực lực của Chiến Hoàng Thiên, thân là thủ lĩnh trong thập đại yêu nghiệt, cho dù có nhiều lần thất bại trong tay huynh đệ Tiêu Phàm bọn họ, thì cũng không thể giấu được ánh hào quang của hắn.

Diệp Khuynh Thành, vị trí thứ hai trong thập đại yêu nghiệt, dù không bằng Chiến Hoàng Thiên, nhưng chắc chắn cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Với thực lực của hai người, dù là phát huy không được sức mạnh của Chiến Thần cảnh, nhưng đối phó với Chiến Thần bình thường, đoán rằng sẽ không chút khó khăn.

Nhưng hiện tại, hai người liên thủ đối phó với một Con Ma Giáp Cổ ngạc, không ngờ lại bị nó chiếm thế thượng phong, như vậy sao khiến bọn họ không kinh ngạc?

“Ma Giáp Cổ Ngạc Chiến Thần cảnh trung kỳ?” Sắc mặt Lăng Phong trầm xuống, hắn tự hỏi trong đầu, tại sao hung thú thượng cổ có thể thi triển toàn lực tại nơi này?

Nếu như không thể thi triển toàn lực, với năng lực của Chiến Hoàng Thiên và Diệp Khuynh Thành, đoán chừng đã sớm đánh ngã nó.

"Ta xem chúng ta vẫn nên đi vòng qua." Độc Cô Tương Đình nuốt nước miếng, hắn khẳng định mình không phải là đối thủ của Ma Giáp Cổ Ngạc.

“Đợi lát, tìm hiểu một chút thực lực của đối phương cũng không tệ.” Lăng Thanh Tịch nói.

Từ thực lực của Ma Giáp Cổ Ngạc có thể đoán được mức độ nguy hiểm của không gian tầng thứ tám, huống chi, hiện tại còn có Diệp Khuynh Thành và Chiến Hoàng Thiên ngăn chặn, Ma Giáp Cổ Ngạc không thể uy hiếp đến sinh mạng của bọn họ.

“Tô huynh, có thể khống chế nó không?” Quan Tiểu Thất hỏi Tô Vân Nhiên.

Nghe nói như thế, trên mặt bọn Lăng Phong lộ vẻ kinh ngạc nhìn Tô Vân Nhiên, không lẽ Tô Vân Nhiên có thể khống chế hồn thú cấp Thần?

Tô Vân Nhiên cười khổ, hắn thừa biết con người của Quan Tiếu Thất có gì nói nấy, nên cũng không trách tội.

Nghĩ nghĩ, Tô Vân Nhiên lắc đầu nói: “Không chắc lắm, còn phải xem Quan huynh.”

"Ta cũng không, hung thú thượng cổ sẽ không nhận ta." Quan Tiểu Thất lắc đầu, dáng vẻ không giống nói đùa.

Quả thật, Linh tộc có thể khống chế không ít hung thú, đó là bởi vì Linh tộc và Hồn thú có mối quan hệ với Thí Thần, nên mới kính sợ Linh tộc mà thôi.

Nhưng thượng cổ hung thú có trước Thí Thần thú, căn bản sẽ không nể mặt Thí Thần thú.

Hít sâu một hơi, ánh mắt của mọi người tiếp tục nhìn ra xa, chính lúc này, trời đất đột nhiên rung chuyển lên, mấy luồng khí bàng bạc từ bên cạnh bọn họ cuốn tới.

“Mọi người cẩn thận, có bốn con Hồn thú đang tiến tới!” Quan Tiểu Thất cau mày, nhãn lực của hắn không ai sánh bằng.

Quả nhiên, lời nói vừa dứt, có mấy điểm đen nhanh chóng chạy tới phía bọn họ. Khí tức đó cực kỳ đáng sợ, không thể nghi ngờ, đó là thực lực của Chiến thần cảnh.

Chiến Hoàng Thiên và Diệp Khuynh Thành ở xa thấy vậy, cũng không dám loạn chiến, hai người đẩy lui Ma Giáp Cổ Ngạc, tăng tốc bay về phía chân trời.

Một con Ma Giáp Cổ Ngạc đã đủ khiến hai người chịu đựng, bây giờ lại xuất hiện thêm bốn con, ở lại nơi này, với chết có khác gì.

“Chạy mau!” Lăng Phong phản ứng liền, dẫn đầu bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã không thấy hình bóng.

"Gào… "

Bốn con hung thú chạy đến thấy bọn Lăng Phong chạy trốn, bắt đầu phẫn nộ gầm lên, luồng khí bá đạo xông thẳng lên trới, trời đất một lần nữa rung chuyển.

Bốn con hồn thú và Ma Giáp Cổ Ngạc trao đổi một chút, sau đó cùng đuổi theo về phía đám người Lăng Phong chạy trốn.

Tốc độ của đám người Lăng Phong tuy nhanh, nhưng sao có thể sánh bằng Chiến Thần cảnh?

Mấy phút sau, bóng dáng của bọn họ đã hiện ra trong mắt của năm con hung thú.

Đám người Lăng Phong thấy mấy con quái vật này, thân thể khổng lồ như có thể nghiền vụn từng ngọn núi lớn, khí tức đã đủ chấn động khiến linh hồn bọn họ muốn rời khỏi thân xác, cực kỳ kinh khủng.

“Có cần phải tách ra chạy không?” Độc Cô Tương Đình chạy trước mặt Lăng Phong, lo lắng nói. Hắn ta là một trong thập đại yêu nghiệt có ưu thế cũng không thể hiện ra, chuyện này khiến trong lòng hắn không nói nên lời, thậm chí là có một cảm giác thất bại.

Với tốc độ của năm người thì bị những hung thú đuổi kịp là chuyện sớm muộn. Năm người ở cùng một chỗ thì mục tiêu quá lớn, nếu như tách ra, cơ hội chạy trốn sẽ càng lớn.

“Bất kể người nào trong chúng ta cũng không phải là đối thủ của chúng, mà không quen thuộc địa hình như chúng, tách ra chỉ có chết càng sớm.” Lăng Phong phản đối trước tiên.

“Vậy phải thế nào?” Độc Cô Tương Đình lo lắng nói.

“Lúc đầu ta có chuẩn bị vài thứ, là để đến lúc then chốt mới dùng. Nhưng bây giờ xem ra, nếu như không dùng, sau này sẽ không có cơ hội.” Sắc mặt Quan Tiểu Thất lạnh lùng nói, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện mấy cái bình ngọc.

Tô Vân Nhiên nhìn chằm chằm bình ngọc trong tay Quan Tiểu Thất, ánh mắt lóe sáng, cười nói: "Quan huynh, không nghĩ tới ngươi còn có đồ tốt!"

Quan Tiểu Thất ném cho mỗi người một cái bình ngọc, nói: "Tin tưởng ta, uống đi!"

Mặc kệ phản ứng của họ, Quan Tiểu Thất trực tiếp mở nắp một cái bình ngọc, một ngụm đổ hết vào trong miệng.

Lăng Phong và Tô Vân Nhiên không chút do dự, rất tin tưởng vào Quan Tiểu Thất. Chỉ có Lăng Thanh Tịch và Độc Cô Tướơg Đình hơi do dự một chút, nhưng cũng chỉ đành làm theo.

Không uống thứ này, nhất định sẽ chết, nếu uống có thể sẽ không phải chết.

Rầm rầm rầm!

Trên thân bọn họ truyền ra từng tiếng bạo động, đặt mọi người làm trung tâm, cuộn lên từng đợt bão năng lượng đáng sợ. Cùng lúc, trên thân bọn họ phát ra ánh sáng hừng hực.

“Vậy mà ta có thể phát huy năng lực Chiến Thần cảnh sao?” Độc Cô Tương Đình kinh ngạc nói.

“Tiểu ngũ, có đồ tốt sao không sớm lấy ra, hại chúng tôi lo lắng cả nửa ngày.” Lăng Phong cũng nói đùa.

“Ngươi đang nói mấy người phải đối phó trên trụ đá lôi vân sao?” Quan Tiểu Thất cười cười, lộ ra tia mắt khinh thường, như những người kia không xứng để hắn sử dụng thứ này.

Rồi lập tức cười nói: "Có tam ca ở đây, ta không dám múa rìu qua mắt thợ, vả lại, thần hồn nguyên dịch so với linh hồn thần dịch trân quý hơn nhiều, ta chỉ có nhiêu đó, cho dù có dùng, cũng phải dùng cho đáng, hiện tại là vừa vặn tốt.”

“Vậy cũng đúng, như bọn Sở Vân Phi, lão tam chỉ cần búng tay là họ đã bị tiêu diệt!” Lăng Phong hiếm khi cười nói.

Mọi người nghe vậy, cùng nhau cười lớn, sau đó mọi người dừng lại, ý chí chiến đấu dâng cao nhìn năm con hung thú phía sau.

“Hôm nay phải giết cho khuây khỏa!” Lăng Phong hét lớn một tiếng, toàn thân tỏa ra luồng khí bá đạo của ngọn lửa phượng hoàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn năm con hung thú, tựa như thấy được con mồi.

Hung thú thượng cổ cái gì, bọn họ đều giết!
Bình Luận (0)
Comment