Vô Thượng Sát Thần

Chương 1695

Tiêu Phàm sợ rồi?

Trong lòng mọi người điên cuồng co rút, lão già này mới đột phá tứ biến Chiến Thần đã không coi ai ra gì, mù quáng tự đại như vậy rồi sao?

Tiêu Linh Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nghe thấy lời của Sở Cổ thì mặt nàng cũng đen lại, người có thể giết chết Sở Cổ ở đây đếm hai tay cũng không hết, ca ca có cần phải sợ hắn không?

“Linh Nhi, ta để muội ra đây chỉ vì muốn nói cho muội biết hắn đã giết hai trăm bảy mươi sáu huynh đệ Tu La điện, nhưng vì mặt mũi của muội thì có thể để cho hắn một chỗ toàn vẹn.”

Lúc này, Tiêu Phàm luôn yên lặng không nói cuối cùng cũng đã mở miệng nói chuyện, trước kia hắn đã đồng ý với Tiêu Linh Nhi sẽ tha cho Sở Cổ, Tiêu Phàm cũng không muốn so đo với hắn.

Nhưng Sở Cổ tuy biết rõ những người kia là người Tu La điện của hắn còn không hề lưu tình mà giết chết.

Tiêu Phàm thân là Tu La Điện chủ, tất nhiên muốn cho thuộc hạ của mình một cái công đạo, nếu như ngay cả thù cũng không báo thì chẳng phải là khiến cho tất cả người của Tu La điện đều thất vọng rồi sao?

“Ta?” Tiêu Linh Nhi còn muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Tiêu Phàm ngắt lời.

“Muội có thể tùy ý chọn một chỗ trên người hắn.” Tiêu Phàm mặt không chút thay đổi mà nói, lần này cho dù là mặt mũi của muội muội ruột Tiêu Linh Nhi cũng sẽ không cho.

Mấy người Dị Bằng hít sâu một hơi, bọn họ không ngờ Tiêu Phàm vì báo thù cho các huynh đệ đã chết của bọn họ mà thậm chí ngay cả tình nghĩa huynh muội cũng không để ý đến.

Sau khi khâm phục thì mọi người cũng càng thêm công nhận Tu La điện.

Cảm nhận được sát ý trên người Tiêu Phàm, Tiêu Linh Nhi biết bản thân nói gì cũng vô dụng, hơi do dự nói: “Để lại cái đầu đi.”

“Ha ha, để lại cái đầu?” Sở Cổ nghe vậy thì càn rỡ cười lớn, lạnh lùng nhìn bọn Tiêu Phàm, cười gằn nói: “Các ngươi yên tâm, lão hủ chắc chắn sẽ vặn từng cái đầu của các ngươi xuống.”

Hắn bắt đầu thúc giục Vạn Thánh Dược các trong lòng bàn tay, chỉ một thoáng không gian lập tức run lên, tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng uy áp khổng lồ.

Có vài tu sĩ Đệ Nhất Lâu không chịu được luồng áp lực này, hai chân nhũn ra, suýt thì quỳ xuống trên mặt đất.

“Ta chính là chúa tể bên trong không gian bí cảnh này!” Sở Cổ cực kì tự tin mà nói.

“Hừ!” Lúc này, Nam Cung Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng, theo đó thì một luồng thần lực cuồng bạo từ trên người hắn kích động xông ra, nháy mắt liền phá nát luồng uy áp kia.

Thế nhưng tất cả vẫn chưa phải là kết thúc, lôi điện đầy trời lao ra từ trên người hắn ta hóa thành từng con Lôi Long bay lượn giữa đất trời, cả không gian bí cảnh rung lên dữ dội, tựa như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào vậy.

“Sao có thể?” Cảm nhận được luồng uy áp lôi điện cuồng bạo kia, hai mắt Sở Cổ trừng lớn, cả người bắt đầu run rẩy, sắc mặt đã hơi trắng bệch.

Chỉ dựa vào luồng uy áp kia thì tuyệt đối đã vượt qua cảnh giới Chiến Thần trung kỳ, đạt đến cảnh giới Chiến Thần hậu kỳ.

Sở Cổ giờ mới hiểu được, ánh mắt vừa nãy đám người nhìn về phía ông ta thật sự không phải là giả vờ, mà là sự khinh thường phát ra từ nơi sâu trong linh hồn.

Cái tên béo này đã đáng sợ như thế, vậy những người khác thì sao?

Sắc mặt Sở Cổ cực kỳ khó chịu, tựa như chết cha chết mẹ vậy.

Vừa nghĩ tới chính mình còn nói muốn giết sạch bọn họ, muốn vặt đầu bọn họ xuống làm bóng đá, còn mắng tên béo kia là cái thá gì thì trong lòng Sở Cổ cũng hơi run lên.

Chẳng trách trước đó Tiêu Linh Nhi nói tha cho hắn một mạng, vậy mà bản thân còn không tranh thủ, lại đi chế giễu bọn họ?

“Ca, đưa ta đi đi.” Tiêu Linh Nhi một hơi thật sâu, bất đắc dĩ mà lắc đầu, Sở Cổ có ân với nàng, Tiêu Linh Nhi không muốn nhìn thấy Sở Cổ chết trước mặt mình.

Điều nàng có thể làm được thì đã tranh thủ giúp Sở Cổ, tiếc là bản thân Sở Cổ lại không quý trọng, giết hơn hai trăm người của Tu La điện, Tiêu Phàm có thể bỏ qua cho hắn mới lạ.

Tiêu Phàm gật đầu, hắn để Tiêu Linh Nhi xuất hiện ở đây cũng không phải là để chế giễu Sở Cổ, cũng không phải để đánh vào mặt Sở Cổ, bởi vì điều này căn bản là không cần thiết.

Chỉ là hắn đã từng đồng ý với Tiêu Linh Nhi, Tiêu Phàm không muốn sau này Tiêu Linh Nhi có khúc mắc với mình, hôm nay cho dù như thế nào thì hắn cũng phải cho huynh đệ Đệ Nhất lâu một cái công đạo.

Sở Cổ ở cách đó không xa lập tức hét lớn mà nói: “Linh Nhi, ta là sư tôn của ngươi mà, ngươi không thể đối với ta như vậy!”

Linh hồn lực của Tiêu Phàm bao phủ lấy Tiêu Linh Nhi, ý niệm trong đầu vừa hiện lên thì Tiêu Linh Nhi đã biến mất, lúc này Tiêu Phàm mới nhìn về phía Sở Cổ nói: "Vốn dĩ nhìn vào việc ngươi đã từng cứu Linh Nhi, cho dù biết rõ ngươi là vì muốn lấy được Chiến Hồn của Linh Nhi thì ta cũng không muốn mạng của ngươi, tiếc là tự gây nghiệt thì không thể sống! "

“Kiếm La!” Tiêu Phàm bỗng nhiên quát lên lạnh lẽo.

“Có thuộc hạ!” Kiếm La cung kính tiến lên.

“Ngoại trừ không được động vào đầu của hắn thì bổn Điện chủ muốn hắn bị thiên đao vạn quả mà chết, thiếu một đao sẽ hỏi tội ngươi!” Giọng nói của Tiêu Phàm vô cùng lạnh lẽo.

Sở Cổ nghe vậy thì không khỏi rùng mình một cái, hắn vội vàng thúc giục Vạn Thánh Dược các, muốn phá không để chạy khỏi nơi này.

Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, Vạn Thánh Dược các kia nháy mắt liền thoát khỏi khống chế của Sở Cổ, hóa thành một tia sáng rơi vào trong tay Tiêu Phàm.

“Sao lại như vậy?” Sở Cổ sợ hãi kêu lên, bản thân rõ ràng đã luyện hóa Vạn Thánh Dược các rồi, sao có thể bị Tiêu Phàm điều khiển.

Sao hắn có thể biết được là Tiêu Phàm sớm đã luyện hóa Vạn Thánh Dược các, chỉ vì lo lắng bản thân biến thành quân cờ của bọn họ nên lúc trước mới để cho hắn ta cướp Vạn Thánh Dược các đi.

Nếu như Tiêu Phàm muốn đuổi theo cũng là chuyện rất dễ dàng, nếu vậy thì căn bản cũng sẽ không xảy ra chuyện phía sau.

Không để cho hắn kịp kinh ngạc, Minh La hơi thi lễ với Tiêu Phàm, lúc xuất hiện lần nữa thì đã ở bên cạnh Sở Cổ, đánh một chưởng lên ngực của hắn, trực tiếp phá nát kinh mạnh toàn thân của hắn, đây là để ngăn cản hắn ta tự sát.

Ngay sau đó thì trường kiếm trong tay Kiếm La vung lên, từng đạo kiếm khí cắt vào cơ thể của Sở Cổ, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang vọng khắp không gian.

Bàn tay của tu sĩ Đệ Nhất lâu nắm chặt lại, có người còn nghiến răng nghiến lợi, tựa như bọn họ đang tự tay báo thù cho các huynh đệ đã mất.

Giờ phút này không có bất kỳ ai thương hại Sở Cổ, từ bên trong lời nói vừa nãy, bọn họ đã hiểu rõ cách làm người của Sở Cổ, nếu như thực lực của bọn họ thật sự không đủ thì kết quả của bọn họ cũng không tốt đẹp gì.

Kiếm La cắt từng kiếm từng kiếm một, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, máu thịt cả người Sở Cổ bắn ra tung tóe, sau thời gian uống nửa chén trà thì gần như chỉ còn lại một bộ xương máu me đầm đìa và một cái đầu nguyên vẹn.

Đối với cảnh giới Chiến Thần, nhục thể chết thì linh hồn cũng sẽ không bị diệt vong, đây là chỗ mạnh mẽ của cảnh giới Chiến Thần.

Mà giờ phút này cũng đã khiến cho Sở Cổ cảm nhận được đau đơn của mỗi một nhát kiếm, muốn chết mà không thể, hắn không ngừng gào thét, giọng nói đã hơi run rẩy.

“Giết… Giết ta đi, giết ta đi!” Sở Cổ rốt cuộc cũng nhận thức được sự đáng sợ của Tiêu Phàm, cũng hiểu được bản thân đã làm ra một chuyện ngu xuẩn đến thế nào.

Khi hắn tàn nhẫn giết chết hai trăm bảy mươi sáu người của Đệ Nhất lâu, tuy hắn nhất thời thỏa mãn được ham muốn nhưng cũng đã định trước kết cục hôm nay của hắn.

“Điện chủ, hình phạt thiên đao vạn quả đã hoàn tất.” Vẻ mặt của Kiếm La hiện ra trước mặt Tiêu Phàm, đối với mệnh lệnh của Tiêu Phàm, hắn ta sẽ không chút do dự mà chấp hành.

Tiêu Phàm gật đầu, chậm rãi đi về phía Sở Cổ nói: “Khi ngươi giết các huynh đệ Tu La điện của ta thì ngươi phải nghĩ đến ngày hôm nay, đây là cái giá mà ngươi phải trả cho hành vi ngu xuẩn của bản thân!”

Tiếng nói hạ xuống, Tiêu Phàm nháy mắt vừa điểm thì một đạo kiếm chỉ liền bắn vào mi tâm của Sở Cổ, tròng mắt của Sở Cổ chấn động một lát rồi từ từ lan rộng ra.

“Điện chủ uy vũ!”

“Tu La điện vô địch!”

Tu sĩ của Tu La điện hưng phấn mà kêu to lên, báo thù rửa hận cho các huynh đệ đã mất, đây là giấc mơ nửa năm nay của bọn họ, bây giờ bọn hắn tận mắt nhìn thấy cảnh này tất nhiên là sảng khoái lòng người!

Vẻ mặt Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, khoát tay ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nói: “Tu La điện chưa từng lạm sát kẻ vô tội, nhưng cũng không cho phép người khác tùy ý giẫm đạp, Tu La đệ tử chúng ta, chỉ cầu không thẹn với lòng!”

“Tu La đệ tử chúng ta, chỉ cầu không thẹn với lòng!” Tu sĩ của Tu La điện cùng lúc hét lớn, lời nói vang dội vọng lại thật lâu trong không gian.
Bình Luận (0)
Comment