Vô Thượng Sát Thần

Chương 1867

Cũng khó trách Tiêu Phàm khiếp sợ như vậy, cho tới nay, Tu La Thần Nhãn của hắn có chút khác biệt với Tu La Thần Nhãn của các thế hệ Tu La điện chủ đã tu luyện.

Các thế hệ Tu La điện chủ tu luyện đều là đôi Sát Lục chi Nhãn, Tu La Thần Nhãn mở ra, tất nhiên đều là chết chóc, máu chảy thành sông.

Nhưng Tu La Thần Nhãn mà Tiêu Phàm lĩnh ngộ lại là sự ngưng tụ nghiệp hỏa của Tu La Luyện Ngục, dẫn đến Tiêu Phàm cũng không dám tuỳ tiện thi triển sức mạnh của Tu La Thần Nhãn.

Dù sao, trên đời này có thể không nhìn thấy nghiệp hỏa, dường như cũng không tồn tại ai có thể điều khiển nghiệp hỏa, sợ rằng ngay cả Thiên Thần cũng tuyệt đối không thể làm được.

Nhưng khi ở Chiến Thánh cảnh, Tiêu Phàm đã có thể điều khiển sức mạnh của nghiệp hỏa, nếu để cho người khác biết, vậy sẽ khiến người ta kinh sợ.

Từng ấy năm tới nay, Tiêu Phàm đều cho là mình xảy ra vấn đề trong lúc tu luyện Tu La Thần Nhãn, nhưng hôm nay, Tiêu Phàm phát hiện mình đã sai.

Không phải là hắn tu luyện xảy ra vấn đề, mà là ngẫu nhiên, hắn đã thức tỉnh một loại thần thông đặc thù khi bản thân tự tu luyện Tu La Thần Nhãn, cho đến lúc này, vẫn không lĩnh ngộ được sức mạnh của Sát Lục chi Nhãn.

Nhưng bây giờ Tiêu Phàm thấy được hi vọng, kia là sức mạnh Đồng Thuật của Tu La Thần Nhãn của Lãnh Đồng, không ngờ lại có thể kích thích sức mạnh đôi mắt của hắn.

Tiêu Phàm đã có thể cảm giác rõ được, Tu La Thần Nhãn của mình, có vẻ như lại muốn mở ra một loại sức mạnh Đồng Thuật khác, là cái gì, thì Tiêu Phàm cũng không rõ.

Quá trình này, cần thời gian từ từ để thức tỉnh, nhưng trong lòng Tiêu Phàm đã có thêm tia hy vọng.

"Lãnh Đồng không hổ danh là có Đồng Thuật lợi hại nhất trong những người thừa kế của Tu La Sơn." Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm trầm ngâm nói. "Nếu như Đồng Thuật này không làm ta bị thương, vậy cũng không hợp lý."

Nghĩ đến điều này, khóe miệng Tiêu Phàm khẽ nhếch, kiếm khí quanh thân gào thét, cắt rách áo choàng, thậm chí còn chảy ra vài vết máu.

Nếu muốn diễn kịch, vậy phải diễn thật một chút.

Nếu như mình mà không bị một chút gì dưới Đồng Thuật của Lãnh Đồng, vậy đoán chừng sẽ có nhiều người đề phòng mình, thậm chí lần tiếp theo đến Tu La Sơn để tranh đoạt truyền thừa của Tu La Vương, cũng có thể bị để ý đặc biệt.

Đây không phải điều mà Tiêu Phàm muốn thấy, có thể phát tài trong âm thầm mới là đạo lý quyết định.

Tiêu Phàm tiếp tục hấp thụ sức mạnh giết mình từ bốn phía, một bên chú ý đến động tĩnh bên ngoài.

Lãnh Đồng đứng sừng sững trong hư không, lạnh lùng nhìn thế giới màu đen trước mắt, vẻ hờ hững lộ ra trên mặt, trong mắt hắn Tiêu Phàm đã như là một người chết.

Ánh mắt của hắn đã khôi phục màu đen, chỉ là sắc mặt nhìn qua có chút trắng bệch, hiển nhiên, vừa mới thi triển Tu La Thần Nhãn, hắn đã bị tiêu hao không ít.

Sát chiêu mạnh thế này, đừng nói là một cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong, dù là một đám, cũng chưa chắc ngăn cản được.

"Công tử!" Kiếm La ra sức gào thét, trên mặt đều là vẻ lo lắng, hắn đã khôi phục huyết khí, nhưng thân thể vẫn còn chút suy yếu.

Thần sắc của Võ Nhược Phong cùng Vân Hạc cũng rất khó coi, nếu là lúc trước, bọn hắn chỉ muốn Tiêu Phàm chết.

Nhưng đến bây giờ, bọn hắn đã hiểu rất rõ con người Tiêu Phàm, Tiêu Phàm không đáng ghét như bọn hắn nghĩ.

Thanh danh của các thế hệ Tu La điện chủ, đều do Chiến Thần điện làm vấy bẩn.

"Công tử sẽ không chết." Võ Nhược Phong cắn răng nói, Tiêu Phàm đã thi triển Chủng Ma Thuật đối với hắn, nếu như Tiêu Phàm chết, hắn cũng sẽ chết, không phải là Võ Nhược Phong sợ chết, mà thực tình là hắn không hi vọng Tiêu Phàm chết.

Sở Khinh Cuồng nắm chắt nắm đấm, móng tay bấu vào lòng bàn tay, tràn ra một tia máu tươi, thực lực của hắn đương nhiên mạnh hơn những tu sĩ cùng cấp.

Nhưng trước mặt một người tuyệt thế như Lãnh Đồng, vẫn có chút không bằng, dù là cùng cảnh giới, hắn cũng không phải là đối thủ của Lãnh Đồng.

Ngay cả với thực lực cực kỳ biến thái của Tiêu Phàm cũng bị hãm sâu trong đó, huống chi là bọn hắn?

"Các ngươi cũng phải chết!" Con ngươi Lãnh Đồng chuyển hướng sang bọn Sở Khinh Cuồng.

Nhưng chưa đợi hắn ra tay, hạ nhân của hắn, lão giả áo xám đã hiểu ý, chân khẽ động, một chưởng đánh về bọn Sở Khinh Cuồng.

"Võ Nhược Phong, ngươi xem chừng bọn họ!" Sở Khinh Cuồng hừ lạnh một tiếng, xông ra trước tiên, hắn không nắm chắc nếu đối mặt với Lãnh Đồng, nhưng nếu đối phó những người khác, hắn không hề e ngại.

Cây kiếm dài trong tay rung động, kiếm khí lượn lờ xung quanh Sở Khinh Cuồng, như điệu nhảy phủ cả bầu trời, tràn ngập cả không gian, kiếm khí vừa nhiều vừa đầy, giống như hang vạn cây kiếm cùng nhau phát ra, tập trung vào lão giả áo xám.

Thần sắc Lãnh Đồng bình tĩnh, đầy tự tin với lão giả áo xám, cũng không quan tâm đến trận đấu bên kia lắm.

Hiện tại, hắn chỉ muốn thấy Tiêu Phàm chết ở trước mắt, để tên tiểu tử đã dám lừa gạt Thần thạch của mình phải lãnh hậu quả xứng đáng.

Thời gian từ từ trôi qua, màn đen to lớn trong hư không từ từ thu nhỏ, như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

"Chủ nhân của các ngươi đã chết rồi, các ngươi sống còn ý nghĩa gì? Lát giết ngươi sau, lão hủ hãy giết bọn hắn trước." Lão giả áo xám khẽ cười nhìn Sở Khinh Cuồng, sau đó lách mình phóng qua chỗ bọn Kiếm La.

Thực lực của lão giả áo xám cũng là Chiến Thần cảnh đỉnh phong, là do chính mình lĩnh ngộ Áo Nghĩa đột phá Chiến Thần cảnh đỉnh phong, chiến lực vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng Sở Khinh Cuồng toàn lực ứng phó, thì miễn cưỡng vẫn có thể chống đỡ được, thậm chí còn có thể kiềm chế lão giả.

Chỉ là muốn bảo vệ bọn Kiếm La, thật sự không dễ dàng, dù sao bảo vệ người và giết người có độ khó khác nhau.

"Dừng tay!" Sở Khinh Cuồng thấy lão giả áo xám phóng tới chỗ bọn Kiếm La, sắc mặt lập tức thay đổi.

Nhưng mà về phương diện tốc độ thì lão giả áo xám không kém gì, mà Sở Khinh Cuồng còn rất bị động, không để ý đã bị lão giả áo xám lách qua khe hở.

Lão giả áo xám khinh thường nhìn Sở Khinh Cuồng, kiếm nhắm vào Kiếm La, hung hăng đâm xuống.

Phụt phụt!

Đột nhiên, trong hư không truyền đến một tiếng vang, máu bắn tung tóe, kế tiếp là cánh tay đang nắm trường kiếm bay lên, hai mắt tất cả mọi người trừng lớn.

"Lúc nãy giống như có một đạo kiếm quang hiện lên, nhanh quá!" Đám người kêu lên sợ hãi.

Vừa rồi nhiều người chỉ thấy một vệt kiếm sáng hiện lên, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng, ngay cả Chiến Thần cảnh đỉnh phong bình thường cũng không bắt giữ được.

"Ai?" Một tiếng già nua giận dữ rống lên, thấy lão giả áo xám nắm lấy cánh tay nhìn xung quanh, vừa rồi cánh tay bị chém đứt, chính là của hắn.

"Ngươi đang tìm ta sao?" Lúc này, giọng nói hững hờ vang lên.

Cùng lúc đó, trong mắt lão giả áo xám lóe lên một đạo hàn quang, sau đó đâm vào bộ ngực của hắn, khi hắn trấn tĩnh lại, một thân người chật vật đừng trước mặt hắn, đó là một thanh niên mặc áo choàng đen đã bị vấy máu tươi.

"Kiếm Hồng Trần? Vậy mà hắn không chết!" Trong lòng mọi người bỗng nhiên run rẩy, đấy là Đồng Thuật trong truyền thuyết mà, hơn nữa còn là Đồng Thuật của người thừa kế Tu La Sơn, vậy mà hắn có thể sống sốt.

Hiển nhiên, thanh niên áo choàng đen không phải ai khác, chính là Tiêu Phàm.

Lúc mấu chốt, hắn đã ra tay cứu mạng bọn Kiếm La, mặc dù hắn bị lực sát phạt của Đồng Thuật bao phủ, nhưng Tiêu Phàm vẫn chú ý động tĩnh bên ngoài.

"Vậy mà ngươi không chết?" Trên mặt Lãnh Đồng lộ ra vẻ khó tin, Đồng Thuật của mình, thậm chí không thể giết chết một Thần Dược Sư sao?

Thần Dược Sư vốn không giỏi về chiến đấu, cùng lắm cũng chỉ có linh hồn lực hơi cường đại mà thôi, nhưng vừa rồi Đồng Thuật của hắn, đã ẩn chứa cả sự công kích vật lý và công kích linh hồn mà.

"Mắt ngươi không mù, ta không phải vẫn còn sống tốt sao?" Tiêu Phàm khinh thường nhìn Lãnh Đồng.

Nếu như hắn không phải cố ý làm dáng một chút cho Lãnh Đồng thấy, ra vẻ yếu đuối, chứ lực sát phạt từ Đồng Thuật của Lãnh Đồng Đồng, chưa chắc có thể chạm đến hắn.

"Thả hắn ra." Thần sắc Lãnh Đồng vô cùng lạnh lùng, bàn tay mở ra, lòng bàn tay xuất hiện một thanh kiếm màu máu, lộ ra sự sắc bén vô cùng.

"Ngươi tính là cái gì, ở trước mặt ta dám khoa tay múa chân?" Tiêu Phàm khinh thường đáp lại, đột nhiên trường kiếm trong tay của hắn rung động, kiếm khí đầy trời tỏa ra.
Bình Luận (0)
Comment