Vô Thượng Sát Thần

Chương 1868

Lão giả áo xám phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiêu tan khỏi đạo sinh tử, thân thể hóa thành vô số bọt máu bay vụt vào hư không, một trận gió thổi qua, trừ viên thần lực chi tinh, không còn lưu lại gì trong hư không.

Đường đường là Chiến Thần cảnh đỉnh phong, vậy mà bị Tiêu Phàm giết chết dễ dàng như vậy?

Nếu như không phải thấy tận mắt, mọi người chắc chắn không tin, tên này chỉ là một Thần Dược Sư.

Thần Dược Sư trẻ tuổi như vậy đã đủ yêu nghiệt, hắn còn là một cường giả với chiến lực vô địch!

Mặt Lãnh Đồng như băng sương, cực kỳ khó coi, lão bộc của hắn lại bị người ta giết chết như thế, hơn nữa còn trong tình huống hắn đang ngăn chặn Tiêu Phàm.

Thân là một trong những người thừa kế Tu La Sơn, đương nhiên không ai sánh được với thiên phú và ngạo khí của Lãnh Đồng, mạng của lão bộc hắn không quan tâm, nhưng hắn quan tâm đến thanh danh của mình.

Trước mặt nhiều người như vậy, tên tiểu tử này lại giết lão bộc của hắn, có khác nào hung hăng tát hắn một cái.

"Ngươi đáng chết." Lần nữa Lãnh Đồng xuất hiện, đi qua chỗ Tiêu Phàm, sát khí quanh người hắn tỏa ra hóa thành vật chất giống như cây kiếm băng sương, đâm vào hư không phát ra những âm thanh bén nhọn.

Tiêu Phàm ném cây kiếm dài bình thường trong tay, bàn tay mở ra, bỗng nhiên lòng bàn tay xuất hiện một cái đỉnh nhỏ màu đen, cái đỉnh nhỏ phun ra sương mù, lộ ra một luồng khí tức huyền diệu.

"Càn Không Định Thiên Đỉnh?" Lãnh Đồng cực kì khinh thường, cặp mắt của hắn lần nữa chuyển thành màu máu.

Lần này, Tiêu Phàm quỷ dị phát hiện, con ngươi của hắn xuất hiện từng đường vân, đường vân tràn ra Tu La Thần Nhãn, hóa thành thần văn đáng sợ giao sát với hư không.

Trong lòng Tiêu Phàm hơi kinh hãi, vừa rồi hắn cho là Đồng Thuật của Lãnh Đồng đã đến cực hạn, không ngờ hắn còn chiêu sát thương đáng sợ như vậy.

Cảm nhận được những thần văn kia, trong lòng Tiêu Phàm có chút run sợ, cả hắn cũng không thể không thừa nhận, tên Lãnh Đồng này, thiên phú để tu luyện Đồng Thuật thật sự quá biến thái.

Nhưng mà, Tiêu Phàm vẫn vậy không lùi nửa bước, áo choàng đen rách nát bay trong gió, tư thế như thể sẽ đánh cược sống chết một phen.

"Ầm!"

Cùng lúc này, truyền ra một tiếng nổ vang, nhìn thấy ở nơi chân trời, một vệt sáng bắn nhanh xuống, giống như một viên thiên thạch đang giáng xuống, vừa lúc rơi ngay giữa Tiêu Phàm cùng Lãnh Đồng.

Lãnh Đồng vẫn không dừng bước, con ngươi đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, như một bộ dạng không thể bỏ qua việc giết Tiêu Phàm.

Phù!

Cùng lúc này, một thân ảnh áo trắng hiện ra, xuất hiện trước mặt Tiêu Phàm không xa, nhàn nhạt nhìn Lãnh Đồng ở đối diện nói: "Lãnh Đồng, bỏ qua việc này đi."

"Cổ Nhược Trần, tốt nhất ngươi nên tránh ra." Lãnh Đồng hung tợn nhìn Tiêu Phàm, nói với thân ảnh áo trắng kia.

Thân ảnh áo trắng đó không phải ai khác, chính là Cổ Nhược Trần, góc áo hắn bị rách một chút, đầu tóc có chút lộn xộn, nhưng vẫn tạo cho người ta một cảm giác thoát tục.

Không cần nghĩ cũng biết, người vừa mới rơi xuống là ai, chính là Cổ Thần Phong, Cổ Thần Phong giao thủ cùng Cổ Nhược Trần, Cổ Thần Phong đã thất bại.

Oanh một tiếng, Cổ Thần Phong va nặng nề lên đường đi, từng tòa cung điện sụp đổ, những khe rãnh lớn nứt ra bốn phía như mạng nhện.

Trong nháy mắt, đường phố phồn hoa trở nên bụi bặm mù mịt, cuồn cuộn khói, mọi người muốn nhìn rõ tình hình bên trong cũng không thể.

Cổ Nhược Trần không để ý đến sống chết của Cổ Thần Phong, mà nhàn nhạt nhìn Lãnh Đồng, đứng chắp tay nói: "Nếu như ngươi vẫn muốn tiếp tục ra tay, vậy đối thủ của ngươi chính là ta."

Tiêu Phàm có chút cảm kích nhìn Cổ Nhược Trần, vừa rồi hắn cố ý làm cho bản thên trở nên chật vật, Cổ Nhược Trần còn tưởng rằng mình đã chịu nhiều thiệt thòi.

Lúc này Cổ Nhược Trần đứng ra, thật sự là đã đem lại hy vọng cho mình.

Nếu như có thể, đương nhiên Tiêu Phàm không muốn đánh, bởi vì hắn còn phải đối phó với Tiếu Thương Sinh, nên bây giờ không muốn để lộ thực lực.

Lãnh Đồng dừng lại, ánh mắt kiêng kị nhìn Cổ Nhược Trần, danh tính tam đại công tử của Thiên Địa Lao Ngục, không phải là tùy ý gọi như vậy.

"Vạn Bảo Các ngươi muốn đối địch với Tu La Sơn?" Lãnh Đồng vẫn không có ý định buông tha Tiêu Phàm, lạnh giọng uy hiếp nói.

"Đương nhiên Vạn Bảo Các không muốn đối địch với Tu La Sơn, nhưng Kiếm Hồng Trần là khách khanh của Vạn Bảo Các ta, ngươi nhiều lần ra tay với hắn, thì muốn thế nào?" Từ đầu đến cuối, thần sắc của Cổ Nhược Trần luôn bình tĩnh, nói.

Ý của hắn rất rõ ràng, dù Vạn Bảo Các không muốn đối địch với Tu La Sơn, nhưng nếu ngươi bắt nạt Vạn Bảo Các, ta cũng không sợ.

Lãnh Đồng đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, hắn không cam lòng, cũng có chút khó chịu, nhưng hắn biết thực lực của Cổ Nhược Trần, chỉ một mình hắn, chưa chắc có thể giết chết Tiêu Phàm.

Đột nhiên, Lãnh Đồng phát hiện, mình đến thành Thiên Thương Thần, nhưng mọi việc đều không thuận, đầu tiên là bị Tiêu Phàm lường gạt hơn trăm vạn viên Thần thạch, bây giờ lại lão bộc của hắn lại bị Tiêu Phàm giết.

Nếu như hắn có thể nuốt trôi cơn tức này, vậy thì không phải là người thừa kế của Tu La Sơn.

"Tiểu tử, hi vọng ngươi cả đời ở lại thành Thiên Thương Thần." Lãnh Đồng hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, quay người chuẩn bị phóng đi.

Nhưng mới đi được mấy bước, đã bị Cổ Nhược Trần gọi lại: "Nhớ kỹ trong vòng nửa tháng mang một trăm hai mươi vạn Thần thạch tới đây, Vạn Bảo Các cũng không muốn phải tự đến Tu La Sơn một chuyến."

"Hừ!" Lãnh Đồng hừ lạnh một tiếng, không hề có ý định dừng lại.

Từ đầu đến cuối, thần sắc của Tiêu Phàm vẫn bình thường, nhưng khi nghe được lời nói này của Cổ Nhược Trần, trong lòng Tiêu Phàm có chút bất ngờ, chẳng lẽ Cổ gia còn thực lực để tranh đấu với Tu La vương tộc sao?

Nếu không, sao Cổ Nhược Trần dám nói như thế, mà Lãnh Đồng cũng không hề cãi lại?

"Kiếm huynh, ngươi không sao chứ?" Đợi đến khi không còn thấy Lãnh Đồng nữa, lúc này Cổ Nhược Trần mới quay người hỏi Tiêu Phàm.

"Đa tạ Cổ huynh quan tâm, ta không sao." Tiêu Phàm lễ phép trả lời.

Mặc dù hắn không sợ Lãnh Đồng, nhưng Cổ Nhược Trần ra tay cứu hắn, điều này đáng để hắn nói lời cảm ơn.

"Không sao thì tốt rồi." Cổ Nhược Trần nhìn sâu vào Tiêu Phàm, như muốn nhìn thấu Tiêu Phàm vậy, lát sau, Cổ Nhược Trần chân đạp hư không, cả người biến mất tại chỗ.

Xuất hiện lần nữa trên con đường lớn trong hầm, hai thuộc hạ trước đó đi theo Cố Nhược Trần đang áp giải Cổ Thần Phong đi lại.

Toàn thân Cổ Thần Phong rách rưới, nhiều chỗ lộ cả xương, trận chiến này, hắn thua một cách triệt để.

"Đứa cháu tốt của ta, không ngờ ngươi đã vượt qua cả nhị thúc." Cổ Thần Phong cười gằn nói, nụ cười miễn cưỡng, thậm chí có chút thù hận.

"Là nhị thúc đã lạc hậu, nên trở về rèn luyện thêm một chút." Thần sắc Cổ Nhược Trần vẫn vậy, dường như không có chuyện gì trong thiên hạ có thể biến động đến hắn.

Nếu như không biết còn tưởng rằng, Cổ Nhược Trần mới là trưởng bối, Cổ Thần Phong là vãn bối.

"Thắng làm vua thua làm giặc!" Cổ Thần Phong lạnh lùng nói, mặc cho hai người kia áp lấy, cũng không phản kháng, thật ra là phản kháng không được.

"Phiền hai vị đưa Nhị thúc đi." Cổ Nhược Trần nhìn hai người kia nói.

"Thất thiếu gia khách sáo rồi, thuộc hạ chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi." Hai người thi lễ với Cổ Nhược Trần, sau đó mang theo Cổ Thần Phong, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng đâu.

Tiêu Phàm nhìn theo Cổ Thần Phong rời đi, nhưng trong lòng thì lại trầm tư cái gì đó: "Hai người Cổ gia đó nhất định là rời khỏi Thiên Địa Lao Ngục, nếu đi theo họ thì có thể tìm ra cách rời khỏi giới này không?"

Lập tức Tiêu Phàm đã phủ định ý nghĩ này, Cổ gia và người Tu La Sơn rời khỏi, chắc có biện pháp đặc thù, nếu như đi theo đã có thể rời khỏi, đoán chừng đã có người sớm làm như vậy.

Thu lại tinh thần, lần nữa Tiêu Phàm nhìn trận chiến trong hư không, nơi đó, Xích Vân lão tổ và Thanh Vân lão tổ đang đánh nhau với Hắc Mộc lão tổ và Ô Bằng lão tổ, khó phân thắng bại.

Nhưng Tiêu Phàm không định xen vào, dù muốn đối phó với Hắc Mộc lão tổ và Ô Bằng lão tổ, cũng phải một thời gian sau mới được.

"Kiếm huynh, tại hạ còn có chuyện phải xử lý, quay về sẽ gặp mặt sau." Cổ Nhược Trần chắp tay với Tiêu Phàm, quay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment