Vô Thượng Sát Thần (Dịch)

Chương 1598 - Chương 1598 - Dị Biến

Chương 1598 - Dị biến
Chương 1598 - Dị biến

- Tự tìm cái chết?

Thần sắc Băng Dạ Hàn đạm mạc, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Băng Bất Đồng tràn ngập khinh thường:

- Tộc Trưởng ư? Trong lòng ta vốn không có ngươi!

Mọi người nghe vậy, tất cả đều quay người nhìn Băng Dạ Hàn, tựa như hoàn toàn không quen biết hắn.

Băng Dạ Hàn lại là không quan tâm, đột nhiên đi đến bên người Thần Thi, quỳ một chân trên đất, cung bái nói:

- Băng Dạ Hàn, bái kiến Tộc Trưởng.

Thần Thi vẫn giữ sắc mặt như cũ, không hề có một chút thay đổi, thậm chí đều không mở miệng nói chuyện, Băng Dạ Hàn không dám đứng dậy, trong lòng lại là bỗng nhiên lo lắng.

- Đứng lên đi.

Băng Ma thanh âm chung quy vang lên.

- Đa tạ Tộc Trưởng.

Băng Dạ Hàn hít sâu một cái, đứng dậy, trong đầu lóe qua nguyên một ý nghĩ, hắn trong lúc nhất thời không biết Băng Ma có ý gì.

Nếu như chúng Tộc Lão Băng Tộc còn không biết xảy ra chuyện gì thì bọn hắn cũng uổng sống vạn năm rồi.

Rất hiển nhiên, Băng Dạ Hàn lúc đầu đã đứng về phía Băng Ma, chỉ là ẩn tàng rất tốt mà thôi.

- Không có khả năng, Băng Dạ Hàn, lúc trước là ngươi đề nghị trấn phong Băng Ma, ngươi không thể nào là người của Băng Ma.

Băng Bất Đồng quát ầm lên.

Trong lòng hắn muốn xông lên, nhưng không thể không áp chế lửa giận trong lòng, Băng Dạ Hàn phản bội, người Băng Tộc khác ai biết có thể phản bội hay không?

- Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ trấn phong Tộc Trưởng? Đây chẳng qua là Tộc Trưởng để cho ta làm như vậy mà thôi.

Băng Dạ Hàn cười lạnh nói, nhìn thấy đám người nghi hoặc, hắn lại nói:

- Lúc trước Tộc Trưởng tự biết thương thế khó khôi phục, hoa vô số tuế nguyệt tìm tới Vạn Niên Huyền Băng Động, các ngươi thật sự cho rằng chỉ là bởi vì nơi này thích hợp để cho Băng Tộc tu luyện?

- Chẳng lẽ không phải sao?

Một Tộc Lão trầm giọng nói.

Nơi tuy xa Băng Diệp nhưng vẫn có chút may mắn, may mắn bản thân vừa rồi không có xuất thủ ứng phó Băng Ma, bằng không bản thân hiện tại đoán chừng đã bị Băng Dạ Hàn chém chết.

- Đúng, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.

Băng Dạ Hàn lắc đầu, nói:

- Nơi này xác thực thích hợp cho Băng Tộc tu luyện, nhưng đồng thời cũng thích hợp cho Tộc Trưởng khôi phục thương thế.

Chỉ là Tộc Trưởng sợ các ngươi lúc bế quan đánh chủ ý lên người hắn, cho nên liền làm bộ để cho ta tạo phản, quả nhiên, như Tộc Trưởng dự đoán, các ngươi đều muốn lấy được Nguyệt Thần Truyền Thừa.

Nói đến đây, Băng Dạ Hàn lộ ra một tia ý vị thâm trường, thậm chí có chút tự hào, bởi vì bọn Băng Bất Đồng chỉ bất quá đều là một con cờ mà thôi, chỉ có hắn thân ở ngoài cuộc, biết rõ tất cả.

- Có thể chúng ta quả thực trấn phong được hắn, hơn nữa còn đang từ từ đọc đến ký ức của hắn, đây không phải giả.

Lại một Tộc Lão nói.

- Đây chẳng qua là Tộc Trưởng cố ý tiết lộ cho các ngươi mà thôi, bằng không nói, các ngươi quấy rầy Tộc Trưởng, hắn làm sao có thể an tâm khôi phục thương thế chứ?

Băng Dạ Hàn nói.

Nghe được những lời này, Tiêu Phàm xem như hiểu rõ những chuyện đã xảy ra, tất cả những sự việc này, hóa ra chỉ là Băng Ma đã bố trí một cái bẫy.

- Không đúng, nếu như nói vậy, trên trăm cỗ Thần Thi kia lại như thế nào? Băng Ma vì sao lại ở trong cơ thể Thập Tam Tộc Lão chứ?

Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sau đó bỗng nhiên nhìn về phía Vô Địch Thần Thi cùng Băng Dạ Hàn.

Hắn mị mị hai mắt, con ngươi nhìn hai người kia với vẻ bồi hồi, muốn có được một đáp án.

- Nếu như hắn nói có thể an tâm khôi phục thương thế, vì sao lại muốn giết thân tôn nhi của mình?

Băng Bất Đồng vô cùng không cam lòng, hắn hiển nhiên không tin sự tình sẽ đơn giản như vậy.

Lúc nói ra lời này, Băng Dạ Hàn trầm mặc, tựa như không biết nói thế nào cho phải.

- Lúc trước Băng Dạ Hàn ngươi nói Băng Ma bị điên, hiện tại xem ra hắn quả thật bị điên, cổ ngữ có nói, hổ dữ không ăn thịt con, hắn hiện tại thân tôn nhi của mình đều giết, hắn sớm đã thành Ma.

Băng Bất Đồng cười lạnh, lạnh giọng nói:

- Các vị, các ngươi tin tưởng vào lời nói của Băng Dạ Hàn sao? Người trước mắt này còn là tổ tông của Băng Tộc ta hay sao?

Các Tộc Lão đều trầm mặc, ánh mắt liếc nhìn Thần Thi cùng Băng Dạ Hàn.

- Các ngươi chẳng lẽ còn muốn phản bội Tộc Trưởng sao? Đây chính là cơ hội tốt, hiện tại kịp thời tỉnh lại, Tộc Trưởng nhất định sẽ tha thứ cho các ngươi.

Băng Dạ Hàn căm tức nhìn các Tộc Lão nói.

Có mấy người vốn là đứng về phía Băng Bất Đồng, nhưng nhìn thấy Băng Dạ Hàn mở miệng lại có chút động tâm.

Bọn hắn lại hoài nghi sự thật lời nói của Băng Dạ Hàn, ánh mắt hướng về phía Vô Địch Thần Thi, hiển nhiên là muốn Băng Ma chính miệng đồng ý tha thứ bọn hắn.

Nhưng mà, điều khiến cho bọn hắn thất vọng là, Băng Ma chưa từng mở miệng, chỉ là lẳng lặng đứng ở đó.

- Tộc Trưởng bây giờ còn đang bế quan, đây chỉ là một sợi ý niệm của hắn mà thôi, đây là nhiệm vụ Tộc Trưởng năm đó tự mình giao cho ta, chẳng lẽ ta còn lừa gạt các ngươi sao?

Băng Dạ Hàn lập tức có chút nóng nảy.

- Ha ha, Băng Dạ Hàn, ngươi thật đúng là có thể bịa chuyện.

Băng Bất Đồng nhìn thấy các vị Tộc Lão thờ ơ, lập tức ngửa mặt lên trời cười to.

Sau đó lại nói:

- Ngươi cho rằng âm mưu quỷ kế của ngươi ai cũng tin hay sao? Năm đó là ngươi cùng Thập Tam tiến vào Vạn Niên Huyền Băng Động, Thập Tam chết, nhưng ngươi lại sống sót.

Chẳng lẽ tất cả những thứ này còn không rõ ràng? Tất cả những thứ này đều là ngươi bố trí lên mà thôi, ngươi không phải là muốn lấy được chức tộc trưởng của Băng Tộc hay sao?

- Tộc Trưởng!

Trên mặt Băng Dạ Hàn hơi hơi quýnh lên, vội vàng nhìn về phía Băng Ma nói.

Đáng tiếc, Băng Ma căn bản không để ý tới hắn, trán của Băng Dạ Hàn bắt đầu chảy ra chút mồ hôi.

- Các vị, theo ta giết bọn hắn, chúng ta cộng hưởng Nguyệt Thần Truyền Thừa.

Băng Bất Đồng thấy thế, lập tức lại khôi phục lại sự tự tin.

- Được!

Có mấy Tộc Lão không chút do dự đứng ở phía Băng Bất Đồng, còn có mấy người lại do dự, bọn hắn trước đó từng cùng Băng Dạ Hàn đi trên một cái thuyền.

- Các ngươi cũng không tin ta? Không sợ nói cho các ngươi, Tộc Trưởng bị thương chẳng mấy chốc sẽ khôi phục, chỉ cần phá vỡ cái Trận Pháp này, Tộc Trưởng liền có thể đạt tới đỉnh phong.

Băng Dạ Hàn mặt âm trầm nhìn về các Tộc Lão đang do dự đằng kia.

Nghe nói như vậy, vài ba người trong số đó nhìn nhau, cuối cùng khẽ cắn môi đi về phía Băng Dạ Hàn.

Nếu quả thật như Băng Dạ Hàn nói, Băng Ma lấy thời kỳ toàn thịnh mà xuất hiện, bọn hắn coi như liên thủ cũng không thể nào là đối thủ của Băng Ma, đây là cơ hội duy nhất để được Băng Ma tha thứ.

- Ta lấy nhân cách cam đoan, Tộc Trưởng nhất định sẽ tha thứ cho các ngươi.

Băng Dạ Hàn hài lòng cười một tiếng:

- Bây giờ là bốn đối năm, không đúng, hẳn là năm đối năm, Băng Bất Đồng, ngươi cảm thấy ngươi nắm chắc thắng lợi trong tay sao?

Sắc mặt Băng Bất Đồng âm trầm vô cùng, sự tình phát triển hoàn toàn vượt qua hắn dự liệu, hắn nắm chặt nắm đấm, hận không thể đem Băng Dạ Hàn bóp nát.

Loại tư vị bị người lừa gạt không dễ chịu, Băng Bất Đồng càng sẽ không nén giận mà tiếp nhận.

Lúc này, Băng Dạ Hàn hài lòng cười một tiếng, lại nhìn về phía bọn Tiêu Phàm nói:

- Mấy vị, Băng Bất Đồng vừa rồi muốn giết các ngươi, chẳng lẽ các ngươi không xuất thủ sao?

Vị này là Cung Chủ Nguyệt Thần Cung, nếu như Tộc Trưởng có thể thuận lợi xuất quan, nhất định sẽ đem một nửa Nguyệt Thần Truyền Thừa kia cho Cung Chủ Nguyệt Thần Cung.

Nghe nói như thế, sắc mặt Băng Bất Đồng lại biến, bọn hắn năm đối năm đã chịu nhiều thiệt thòi, nếu như tăng thêm Tiểu Kim và Nguyệt Thần Thiên Quan, bọn hắn sẽ không phải là đối thủ.

Ánh mắt Tiểu Kim cũng sáng lên, vừa mới chuẩn bị mở miệng, Tiêu Phàm lại ngăn cản hắn, cười cười nói:

- Không cần, đây là sự tình nội bộ của Băng Tộc các ngươi, chúng ta là kẻ ngoại cho nên không tham dự.

Tiêu Phàm bọn hắn không tham dự, Băng Bất Đồng tự nhiên là cao hứng, Băng Dạ Hàn híp hai mắt nhìn xem Tiêu Phàm, cuối cùng không nói gì thêm, quay đầu nhìn về phía Băng Bất Đồng nói:

- Băng Bất Đồng, hiện tại đầu hàng còn kịp!

- Muốn chiến liền chiến!

Ánh mắt Băng Bất Đồng u lãnh, lại lộ ra một vẻ kiên quyết.

- Vậy liền đánh đi.

Băng Dạ Hàn cười lạnh, dẫn đầu hướng về Băng Bất Đồng xông đến.

Thế nhưng mới vừa đi được một bước, tiếu dung trên mặt của Băng Dạ Hàn trong nháy mắt cứng đờ, hắn cảm giác mình bị một độc xà tiếp cận.

Phốc xuy một tiếng, ngực hắn đột nhiên bị một cái móng vuốt xuyên thủng, trong tay còn nắm một quả tim đầy máu, một tâm ý lạnh như quét sạch toàn thân.

Nhìn thấy màn này, tất cả mọi người lộ ra vẻ không thể tin, chẳng ai ngờ rằng lúc này dị biến lại xảy ra.

Bình Luận (1)
Comment
huyd60468 1
huyd60468
Reader
1 Tháng Trước
Ra nữa đi ạ bản dịch hay quá
Trả lời
| 0