Phẩm giai U Linh Chiến Hồn có thể thăng cấp, việc này đã đủ khiến Tiêu Phàm chấn kinh, nhưng hiện tại khiến Tiêu Phàm càng thêm chấn kinh là U Linh Chiến Hồn có thể tùy ý biến hóa.
Hắn nghe qua không ít Chiến Hồn kỳ dị, nhưng còn chưa nghe nói Chiến Hồn có thể tùy ý biến hóa.
Vì xác minh suy nghĩ trong lòng, Tiêu Phàm thử nghiệm nhiều lần, U Linh Chiến Hồn thỉnh thoảng hóa kiếm, thỉnh thoảng hóa đao, thỉnh thoảng hóa thành Chiến Hồn loại Hồn Thú, thậm chí còn có thể diễn hóa Chiến Hồn thuộc tính đặc biệt.
Nội tâm Tiêu Phàm rất lâu không thể bình tĩnh, U Linh Chiến Hồn thực sự quá quỷ dị, hắn âm thầm suy đoán có lẽ việc này cùng hắn liên tục mới có thể thức tỉnh U Linh Chiến Hồn có liên quan.
- Thôi, U Linh Chiến Hồn cường đại, với ta mà nói chỉ có thể là chuyện tốt.
Tiêu Phàm hít sâu một cái, vừa mới chuẩn bị tiếp tục lĩnh ngộ Sát Phạt Chi Kiếm.
Nhưng mà!
Keng ~ hư không đột nhiên nổi lên một đạo gợn sóng, thanh âm giống như chuông gió êm tai vang lên, bốn phía vô số đường cong đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, một sợi quang mang lờ mờ tiến vào trong tầm mắt Tiêu Phàm.
Lúc hắn tỉnh lại, vô số đường cong đã biến mất không thấy gì nữa, khi hắn nhìn về phía nơi xa, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, hít vào mấy ngụm hơi lạnh, ánh mắt ngơ ngác.
- Đây là?
Hồi lâu, Tiêu Phàm mới thốt ra hai chữ, thần sắc cực kỳ chấn động.
Tại vị trí hắn là một chỗ không gian bao la, nói cho đúng là một quảng trường to lớn bị phong kín, bốn phía vách tường trên quảng trường điêu khắc một vài bức tranh cổ xưa.
Có Nhân Tộc, có Hồn Thú, cũng có một vài chủng tộc không biết tên, như người như thú, chỉ là điêu khắc tản ra một loại khí tức chân thật, tựa như muốn sống lại.
Đương nhiên điều này không đủ để cho Tiêu Phàm giật mình, khiến hắn khiếp sợ là trên quảng trường có từng dãy pho tượng đứng sừng sững, có người mặc chiến giáp võ sĩ, có chiến sĩ mình trần, cũng có thú tộc uy vũ bá khí...
Pho tượng sinh động như thật, nhìn kỹ phía trên còn có một vài đường vân chằn chịt cực kỳ quỷ dị, nếu như không phải không cảm nhận được bất cứ sức sống gì, Tiêu Phàm tuyệt đối coi bọn chúng là vật sống.
- Không giống tượng binh mã Tần Thủy Hoàng.
Tiêu Phàm chỉ nghĩ tới một từ ngữ để hình dung tràng diện này, chỉ là so với kiếp trước thấy qua tượng binh mã Tần Thủy Hoàng, những pho tượng này càng thêm bá đạo, tràng diện cũng càng thêm chấn nhiếp nhân tâm.
- Tất cả đều là bắt chước Hồn Điêu Thú Khôi Lỗi Thú?
Tiêu Phàm hít sâu một cái, có thể những Khôi Lỗi Thú này đáng sợ hơn rất nhiều so với Khôi Lỗi Thú trước đó thấy ở bên ngoài.
Vẻn vẹn chỉ đứng ở đó liền cho người ta một loại cảm giác áp bách cực lớn, nếu quả thật sống lại, há không phải khả năng đạt tới cảnh giới Chiến Đế sao?
KhiTiêu Phàm đang chuẩn bị dò xét khoảng cách những pho tượng này, đột nhiên một trận cười điên cuồng tiếng vang lên.
- Ha ha, đây mới là truyền thừa Thiên Cơ Môn chân chính, nắm giữ đại quân Khôi Lỗi này, Đại Ly ta đủ để quét ngang Nam Vực!
Tiếng cuồng tiếu vang vọng thật lâu tại phía trên quảng trường, Tiêu Phàm tự nhiên liền nghe ra chủ nhân thanh âm này là ai, chính là Nam Cung Thiên Dật.
Con ngươi Tiêu Phàm sắc bén đột nhiên hướng về nơi xa nhìn lại, phát hiện Nam Cung Thiên Dật cấp tốc hướng về một đám Hồn Điêu Thú, những nơi đi qua, Hồn Điêu Thú nhanh chóng biến mất, hiển nhiên là trong những Hồn Giới bị hắn thu nhập .
- Nam Cung Thiên Dật!
Tiêu Phàm khẽ cắn môi, giống như sao băng xẹt qua, tay cầm Tu La Kiếm hướng về Nam Cung Thiên Dật đánh tới.
Nếu như những cái Hồn Điêu Thú này rơi vào tay Nam Cung Thiên Dật, Đại Ly Đế Triều há không phải sắp biến thiên?
- Huh?
Nam Cung Thiên Dật đột nhiên ổn định thân hình, mày kiếm ngưng tụ, lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm từ đằng xa kích xạ đến.
Cũng đúng lúc này, lại có mấy đạo thân ảnh hiển lộ ra, Bàn Tử, Quan Tiểu Thất, Ảnh Phong, Phong Lang, Sở Khinh Cuồng, Lâu Ngạo Thiên tất cả đều xuất hiện, sát khí nặng nề nhìn Nam Cung Thiên Dật.
Chỉ có Bắc Thần Phong chưa xuất hiện, một góc bên trong, một thân ảnh nằm yên tĩnh, trong hơi thở phát ra tiếng lẩm bẩm nặng nhọc.
Rất hiển nhiên, cái tên tiểu tử này vẫn còn đang trong giấc mộng chưa tỉnh lại.
Cũng chỉ có tên tiểu tử Bắc Thần Phong này mới có khả làm ra những việc kỳ quái như thế.
Nam Cung Thiên Dật cảm nhận được bảy cỗ sát khí lạnh lẽo, sắc mặt cũng không còn bình tĩnh, thực lực hắn không yếu nhưng chắc chắn không là đối thủ của bảy người bọn Tiêu Phàm, cho dù hắn có luyện hóa sưc mạnh Long Hồn Quả, đã đột phá đến đỉnh Chiến Hoàng cảnh phong.
Dù sao khí tức Sở Khinh Cuồng đối diện phát ra cũng là Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, hơn nữa Bàn Tử, Ảnh Phong, Phong Lang cũng là Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ.
Coi như Tiêu Phàm chỉ là Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, Quan Tiểu Thất và Lâu Ngạo Thiên cũng không phải là những đối thủ hắn có thể khinh thường.
- Lão Nhị bởi vì duyên cớ Hồn Lực Thành Hải, thôn phệ một mai Long Hồn Quả không có đột phá Chiến Hoàng cảnh là điều có thể hiểu được, nhưng Lâu Ngạo Thiên vì sao cũng không có đột phá? Chẳng lẽ hắn cũng Hồn Lực Thành Hải?
Tiêu Phàm quét mắt một vòng tu vi mấy người, trong lòng hơi kinh ngạc.
- Cửu Đệ, ân oán giữa chúng ta ra ngoài sẽ giải quyết, như thế nào? Những Hồn Điêu Thú này đối với Đại Ly ta mà nói, là tài sản to lớn tới mức không từ nào có thể diễn tả được.
Ánh mắt Nam Cung Thiên Dật sáng quắc nhìn Bàn Tử nói.
Bàn Tử trầm mặc không nói, nhưng trong lòng thì cười lạnh không thôi, hắn thế nào lại không biết lòng dạ hẹp hòi của Nam Cung Thiên Dật?
- Cửu Đệ, coi như nể măt tình nghĩa huynh đệ, để cho ta mang theo những cái Hồn Điêu Thú này rời đi, như thế nào?
Thấy Bàn Tử trầm mặc không nói, trong lòng Nam Cung Thiên Dật hơi trầm xuống, vội vàng nói.
Nghe nói như thế, trên mặt Bàn Tử lộ ra một tia nhe răng cười, nói:
- Tình nghĩa huynh đệ? Giữa ngươi và ta từng có tình nghĩa huynh đệ, thế nhưng ngươi lại đem đao kề sát lên cổ ta, cái người mà ngươi kêu là có tình nghĩa huynh đệ ấy! Cái gọi là tình nghĩa huynh đệ, sớm tại ba năm trước đã tan thành mây khói rồi.
Hiện tại ngươi lại nói đến tình nghĩa huynh đệ với ta? Mấy chữ này từ trong miệng ngươi nói ra, thật đúng là vũ nhục mấy chữ "Tình nghĩa huynh đệ" này! Giữa ta và Nam Cung Thiên Dật ngươi, không có tình nghĩa, chỉ có thù mà thôi!
Sắc mặt Bàn Tử càng ngày càng lạnh, một cỗ Sát Ý bàng bạc từ trên người hắn tràn ra, rất hiển nhiên hắn không có ý buông tha Nam Cung Thiên Dật.
- Mẹ nó, Nam Cung Thiên Dật thật đúng là vô sỉ!
Quan Tiểu Thất nổi giận mắng.
- Người vô sỉ căn bản không xứng nói hai chữ huynh đệ, đây là sự vẫy bẩn to lớn nhất đối với hai chữ huynh đệ.
Ảnh Phong cũng không chút do dự mở miệng, hành vi của Nam Cung Thiên Dật cực kỳ trơ trẽn.
Phong Lang, Sở Khinh Cuồng cùng Lâu Ngạo Thiên ba người trầm mặc, nhưng Sát Ý trên người ba người như ẩn như hiện, coi như Bàn Tử nguyện ý buông tha Nam Cung Thiên Dật, bọn hắn cũng sẽ không đồng ý.
Nếu như Nam Cung Thiên Dật không chết ở chỗ này, sau khi ra ngoài, chết có thể chính là bọn hắn, dù sao nội tình Đế Triều không phải bọn hắn có thể tưởng tượng được.
Chỉ có Tiêu Phàm chậm rãi thu liễm sát khí, bởi vì hắn biết Bàn Tử dự định tự mình xử lý Nam Cung Thiên Dật, mặc dù hắn cũng rất muốn giết Nam Cung Thiên Dật.
Nhưng dù như thế nào, Nam Cung Thiên Dật cũng là huynh đệ Bàn Tử, hơn nữa Bàn Tử cũng khẳng định muốn tự mình báo thù 3 năm trước đó.
Cảm nhận được trên người mấy người đối diện sát khí nồng đậm, sắc mặt Nam Cung Thiên Dật tái nhợt, vào cũng không phải, lui cũng không xong.
Trốn, là chắc chắn trốn không thoát.
- Ta cam đoan về sau giang sơn Đại Ly, huynh đệ ta bình khởi bình tọa, như thế nào?
Nam Cung Thiên Dật vẫn có chút không cam lòng nói.
- Giang sơn Đại Ly? A, trong mắt ngươi vẫn chỉ có giang sơn Đại Ly, trừ những cái này, tất cả mọi thứ trong mắt ngươi đều chỉ là công cụ để ngươi lợi dụng, hôm nay ân oán giữa ngươi và ta cũng nên kết thúc.
Bàn Tử lạnh lùng cười một tiếng, hiển nhiên là không có chừa bất kỳ chỗ thương lượng nào.
Chiến Thiên Kích xuất hiện trong tay Bàn Tử, khí thế ngút trời từ trên người Bàn Tử bộc phát ra, trường bào màu vàng óng cổ động, khí thế khiếp người.
- Đánh đi!
Bàn Tử lạnh lùng thốt ra hai chữ, kim quang Chiến Thiên Kích trong tay đại thịnh, chiến ý hắn tăng vọt, giống như một tôn chiến thần lâm thế.
MinhLâm - Lục Đạo - Truyenyy.com