Cảm nhận được chiến ý bàng bạc trên người Bàn Tử, sắc mặt Nam Cung Thiên Dật tái nhợt, trên trán gân xanh giống như những con sâu nhỏ đang ngọ nguậy.
- Cửu Đệ, ta và ngươi dù sao cũng là huynh đệ, ngươi thật muốn huynh đệ tương tàn thật sao?
Nam Cung Thiên Dật nghiến răng nghiến lợi nói, hắn cũng không phải thực sợ Bàn Tử.
Mà hắn sợ đám người Tiêu Phàm đang nhìn chằm chằm ở bốn phía còn lại kia, Nam Cung Thiên Dật hắn khinh thường cùng tuổi một đời, đó cũng chỉ là đơn đấu mà thôi, nếu như quần chiến, Tiêu Phàm, Sở Khinh Cuồng, Lâu Ngạo Thiên không có một kẻ nào yếu.
Không thể không nói, Nam Cung Thiên Dật thật đúng là không phải vô sỉ bình thường, da mặt còn dày hơn so với tường thành.
Năm đó lúc tính toán Bàn Tử, hắn nào cân nhắc qua chuyện huynh đệ tương tàn, hiện tại nói hai chữ huynh đệ quá mức buồn cười.
Bàn Tử trầm mặc không nói, hắn từng bước một hướng về Nam Cung Thiên Dật, mỗi bước khí thế đều tăng lên không ít, Bàn Tử đã quyết tâm, hôm nay không phải hắn chết, chính là Nam Cung Thiên Dật vong.
- Cửu Đệ, ngươi thực sự nghĩ ngươi vẫn là Nam Cung Tiêu Tiêu năm đó sao? Ta không đánh với ngươi cũng chỉ vì không muốn lấy mạnh hiếp yếu, lăng nhục ngươi mà thôi.
Nhìn thấy không thể thuyết phục Bàn Tử, ngữ khí Nam Cung cũng trở nên cường ngạnh.
- Không muốn lấy mạnh hiếp yếu, lăng nhục ta?
Bàn Tử cứ như nghe được một chuyện cười nực cười nhất đời vậy, ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Lão Tam, sự tình giữa ta cùng với Nam Cung Thiên Dật, các ngươi ai cũng không thể nhúng tay, bằng không đừng trách ta vô tình!
Chém giết Nam Cung Thiên Dật đã như một sự chấp niệm trong lòng Bàn Tử.
Dù là Bàn Tử ngóc đầu trở lại, hắn cũng không muốn đi tìm Nam Cung Thiên Dật báo thù, nhưng mà Nam Cung Thiên Dật từng bước ép sát, cầm Tiêu Phàm cùng Tuyết Lung Giác đến uy hiếp hắn, đây là việc không phải Bàn Tử dễ dàng có khả năng tha thứ.
Cảm nhận được sát khí trên người Bàn Tử, Tiêu Phàm nhướng mày, sau đó cười to nhìn Sở Khinh Cuồng cùng Lâu Ngạo Thiên nói:
- Sở huynh, Lâu huynh, chúng ta không nên nhúng tay, thế nhưng cũng đừng để một số người chạy!
- Được.
Lâu Ngạo Thiên cùng Sở Khinh Cuồng sang sảng gật đầu, thân hình hai người lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện ở bốn phiá quảng trường
- Tiểu Lang, Ảnh Phong, Tiểu Ngũ, các ngươi cũng giữ vững một phương.
Tiêu Phàm nhìn về phía ba người Phong Lang nói, mà bản thân hắn cũng thủ hộ tại một hướng.
- Nếu ta thắng, bọn hắn không xuất thủ với ta?
Nam Cung Thiên Dật lạnh lùng cười một tiếng, tựa như đạt được âm mưu vậy.
- Nói nhảm nhiều quá.
Bàn Tử đạp không lên, Chiến Thiên Kích tỏa ra kim quang loá mắt, giống như một đạo kim sắc thác nước từ trên cao vương vãi xuống.
Không gian quảng trường rất lớn, căn bản sẽ không hạn chế Chiến Hoàng cảnh phát huy, chỉ là những Khôi Lỗi Thú đó gặp xui xẻo thôi.
Ầm ầm! Mấy đầu Khôi Lỗi Thú nổ tung hóa thành vô số mảnh gỗ vụn bay trên không trung, tràn ngập một mùi mục nát, Nam Cung Thiên Dật lòng đang rỉ máu, đây chính là Hồn Điêu Thú tương đương với Chiến Đế cảnh mà hủy như thế?
Hắn không biết những thứ này căn bản không phải Hồn Điêu Thú, chỉ là Khôi Lỗi Thú mà thôi, thế nhưng cũng không có trở ngại gì cho dã tâm sát phạt băng lãnh kia của hắn.
Ngươi dám hủy Hồn Điêu Thú của ta, ta phai đòi mạng ngươi!
Lấy Long Đế Kiếm ra, Nam Cung Thiên Dật cấp tốc nghênh lên, long hình kiếm khí tung hoành, tàn phá bừa bãi tứ phương, hắn cũng không chú ý được nhiều như vậy, Hồn Điêu Thú bảo hủy liền hủy đi, chỉ cần giết chết ngươi đều sẽ để lại một chút.
Theo một tiếng nổ vang, hai đại đệ tử xuất sắc nhất Đại Ly Đế Triều rốt cục đụng đâm vào cùng một chỗ, hư không phóng ra một cỗ kim sắc quang mang đáng sợ, giống như một vầng mặt trời chói lóa.
Trên người Bàn Tử lộ ra một cỗ chiến ý đáng sợ, chiến ý càng ngày càng mãnh liệt, trong sân rộng điên cuồng gào thét, giống như một đầu mãnh hổ đang thét gào.
Đồng dạng, Nam Cung Thiên Dật cũng không yếu, long hình kiếm khí quấn quanh thân giống như một tôn tuyệt thế Đế Chủ, quan sát tất cả, kiếm trong tay hắn giống như Chân Long chi kiếm, đáng sợ vô cùng.
Tiêu Phàm cau mày nhìn lên không trung, thực lực Nam Cung Thiên Dật thật đúng là không phải đáng sợ bình thường, cho dù là hắn cũng chưa chắc thật có thể giết chết được.
Cùng tuổi một đời đệ nhất nhân, hắn tự có thủ đoạn áp chế người khác, hơn nữa hắn cùng với Nam Cung Thiên Dật có hai cái cảnh giới chênh lệch, cũng không phải tuỳ tiện có thể vượt qua.
- Ngươi nói ai sẽ thắng?
Đột nhiên, một âm thanh bình tĩnh từ phía sau Tiêu Phàm truyền đến, kém chút dọa cho Tiêu Phàm nhảy lên một cái.
Nhìn lại mới phát hiện là Bắc Thần Phong, khóe miệng của hắn còn nước bọt, một bộ dạng uể oải mới vừa dậy chưa tỉnh.
Khóe miệng Tiêu Phàm giật một cái, cái tên tiểu tử này chẳng lẽ trong khoảng thời gian này lại có thể đi ngủ ?
Quả nhiên là kỳ quái!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Tiêu Phàm cũng không dám khinh thường Bắc Thần Phong, cái tên tiểu tử này ngủ suốt ngày nhưng vẫn cường đại như thế, nếu dùng nhiều chút thời gian để tu luyện thì sẽ đáng sợ đến cỡ nào?
- Ngươi nói ai sẽ thắng?
Tiêu Phàm cũng có chút nhìn không thấu trận đấu này, thực lực Bàn Tử tất nhiên cường đại, nhưng Nam Cung Thiên Dật cũng không phải ăn chay.
Vô luận là người nào thắng, có lẽ đều chỉ là thắng thảm mà thôi.
- Nếu như ta biết còn muốn hỏi ngươi sao?
Bắc Thần Phong trợn mắt, sau đó duỗi người một cái.
Tiêu Phàm không thèm để ý hắn, tiếp tục xem trận chiến giữa sân.
- Ha ha, Cửu Đệ, ngươi thật sự cho rằng ngươi vẫn còn là Cửu Đế Tử trước đây sao? Quãng thời gian ba năm, có thể phát sinh rất nhiều sự tình.
Nam Cung Thiên Dật cầm Long Đế Kiếm trong tay, ngạo khí ngút trời.
Trên người hắn tản ra một cỗ chí tôn quý khí, chỉ khí thế ấy thôi cũng đủ để khiến người ta không thở nổi.
Long vốn là Cửu Ngũ Chí Tôn bên trong Hồn Thú, tồn tại không thể siêu việt, Long Chi Kiếm Ý, tại đối chiến bên trong, cũng sẽ cho người ta một loại cảm giác áp bách cực lớn.
Luận công kích, Long Chi Kiếm Ý cũng không bằng Sát Phạt Kiếm Ý của Tiêu Phàm, nhưng lúc đối chiến thực sự, cỗ khí thế cường đại kia có thể ép đối thủ khiếp đảm trong lòng, Nam Cung Thiên Dật hắn đã thắng một nửa.
Đáng tiếc hắn gặp lại là Bàn Tử, Bàn Tử lĩnh ngộ chính là Thao Thiên Chiến Ý, dường như chỉ vì chiến mà sinh, như thế nào lại khiếp đảm đây?
Người khiếp đảm, cũng căn bản không có khả năng lĩnh ngộ được Thao Thiên Chiến Ý!
- Đúng vậy, ta đã không còn là ta của ba năm trước đây, bởi vì ta so trước kia còn mạnh hơn!
Trong mắt Bàn Tử bộc phát hai cỗ kim quang, toàn thân đột nhiên lóe ra kim sắc lợi mang như lôi điện đan xen.
- Đây là?
Con ngươi Tiêu Phàm co rụt lại, kinh hãi nhìn Bàn Tử.
Oanh!
Một tiếng nổ vang, Chiến Thiên Kích cùng Long Đế Kiếm đâm vào cùng một chỗ, một cỗ lực trường đáng sợ lấy hai người làm trung tâm quét sạch ra, mười mấy đầu Khôi Lỗi Thú bị chấn vỡ nát.
Ầm! Thân thể Nam Cung Thiên Dật như một tia chớp bay ngược ra, đập ầm ầm trên vách đá dựng đứng, toàn bộ quảng trường đều chấn động, trong miệng hắn phun ra mấy ngụm máu tươi.
Lực đạo thật đáng sợ!
Điều này khiến cho mấy người đang xem ngơ ngác, Nam Cung Thiên Dật là Chiến Hoàng đỉnh phong mà lại bị Bàn Tử một kích đánh bay!
Loại cảm thụ kia chỉ có Nam Cung Thiên Dật hiểu rõ nhất, thời điểm đang cùng Bàn Tử va chạm, hắn cảm giác mình như bị một tảng thiên thạch nện vào vậy, lục phủ ngũ tạng lúc ấy thiếu chút nữa bị chấn nát.
Nếu như không phải hắn kịp thời lui ra phía sau chuyển dời cỗ lực lượng kia, đoán chừng giờ phút này đã bạo thể mà chết.
- Không thể nào, Chiến Hồn ngươi bị thương, làm sao có thể còn mạnh hơn so với trước kia!
Khóe miệng Nam Cung Thiên Dật tràn ra một tia máu tươi, gian nan bò người lên, mặt lộ vẻ dữ tợn nhìn Bàn Tử.
Chiến Hồn thụ thương, coi như ngóc đầu trở lại cũng không có khả năng đạt tới cấp độ trước kia mới đúng, nhưng Bàn Tử lại hoàn toàn tương phản, hắn so với trước kia càng mạnh hơn.
- Hừ!
Bàn Tử hừ lạnh một tiếng, tựa như cùng Nam Cung Thiên Dật nói nhiều một câu đều lãng phí nước miếng hắn, trực tiếp một kích trảm lên.
MinhLâm - Lục Đạo - Truyenyy.com