Vô Tiên

Chương 259

- Ô ô...

Xa xa, mơ hồ truyền đến tiếng sói tru.

- Ô ô...

Lang Vương nghển cổ gầm rú, xa xa hô ứng.

Trên thảo nguyên trống trải, tiếng sói tru bồng bềnh rất xa. Trong lòng mọi người nặng trình trịch, không biết sắp tới sẽ phát sinh cái gì.

Mà lúc này, minh nguyệt hạ xuống phía tây, tinh thần loá mắt. Phía chân trời phía đông hiện ra một vệt thanh bạch, đêm đã qua, nhưng bầy sói vẫn chưa đi xa.

Mỗi người đều uể oải, nhưng cắn răng chờ đợi, kiên trì.

Chờ đợi cái gì? Lại kiên trì cái gì? Không thể nào rõ ràng.

Lâm Nhất ngưng thần đứng một lát, thần sắc hắn buông lỏng, trường kiếm trong tay vào vỏ, treo ở đầu xe, lập tức ngồi xuống trước xe ngựa, cầm lấy hồ lô, nhẹ uống một ngụm Thiên Thu Phức.

Trước mắt là một mảnh chiến trường giết chóc, mùi máu tanh càng ngày càng nặng. Cỏ màu đỏ, nước màu đỏ, đầy đất đều là màu đỏ, máu chó sói đã thẩm thấu tất cả.

Tiếng sói tru lại lên, như khóc như tố, oanh oanh mịt mờ, chợt xa chợt gần. Như vì đồng bạn từ trần mà rên rỉ, hoặc vì trận chém giết này mà ai điếu. Mỗi một con chó sói, mỗi một tên đệ tử, đều lâm vào tĩnh mịch trước khi ánh bình minh đến.

Tất cả ở sau khi trường kiếm của Lâm Nhất vào vỏ đã đi vào kết thúc.

Đám người Nguyên Thanh và Mộc Thanh Nhi chỉ cảm thấy bầy sói có chút dị thường, nhưng trong thần thức của Lâm Nhất, từ lâu đã nhận ra chuyển cơ.

Sói tru ở phương xa tựa như là một loại hô hoán, hô hoán bầy chó sói trở lại. Khi Lang Vương gầm rú qua đi, bầy sói chậm rãi thối lui.

Không người biết được vì sao bầy sói rời khỏi, ngoài may mắn mình sống sót sau tai nạn, không ai nguyện đi nghĩ nhiều những thứ này. Chỉ có Lâm Nhất đã nhận ra, tiếng sói tru phương xa kia, trong thê lương nhiều hơn một phần lo lắng.

Ngửng đầu nhìn phương xa, bầy sói như mặt nước thối lui, Lang Vương lạc ở phía sau, không nhúc nhích nhìn chăm chú vào mọi người ở trên gò cao, hồi lâu sau, mới gầm rú một tiếng, quay người rời đi. Mà trong tiếng gào thét cao xa kia, là không cam lòng, là thị uy.

Trong bầy sói màu xám, bóng lưng màu trắng bạc của Lang Vương là bắt mắt như vậy...

Khi tia sáng thứ nhất tung xuống, bầy sói đã biến mất không thấy hình bóng. Những chó sói thừa dịp bóng đêm mà đến, đạp lên ánh bình minh rời đi, dường như giấc mộng trong lòng mỗi người, khiến người ta nghĩ lại mà kinh, khó có thể tiêu tan.

Không để ý máu tanh, cũng không để ý vũng lầy nước bẩn, các đệ tử dồn dập đặt mông ngồi xuống, ngửng đầu lên nhìn trời, ánh mắt mỗi người thâm trầm và rừng rực...

Vệt xanh trắng ở chân trời đã không còn, mà đổi thành ánh bình minh sặc sỡ, rực rỡ loá mắt, đẹp đến làm nguời tan nát cõi lòng, trong vân hà tươi thắm bốc lên, hào quang vạn đạo, triều dương bàng bạc tỏa ra...

- Mặt trời mới mọc ở thảo nguyên thật đẹp!

Mộc Thanh Nhi dắt tay sư tỷ, đứng ở trên xe ngựa, đôi mắt sáng ngời. Hai nàng quên mất máu tanh, rúc vào với nhau, say sưa ở trong ánh mặt trời của thảo nguyên.

Dưới chân hai người, hỗn độn khắp nơi, huyết nhục thành núi. Thần sắc các đệ tử uể oải, chỉ là trong con ngươi người người lóng lánh như mặt trời mới mọc!

Tất cả những thứ này, là trời xanh dùng thiên địa làm giấy, dùng huyết nhục làm bút, miêu tả ra một bức tranh thê mỹ. Chỉ là bức tranh này khiến đáy lòng người ta run rẩy, lộ ra hàn ý.

Mặt trời lên cao, bầy sói rời đi vẫn chưa trở về, người Thiên Long phái mới chính thức thở phào nhẹ nhõm. Đệ tử đêm qua mất tích cũng bị tìm được, sớm bị chó sói gặm nuốt đến chỉ còn lại cốt hài. Các đệ tử chỉ có thể nhịn bi ai, qua loa vùi lấp.

Chết hai con ngựa, còn chạy mười mấy con, càng khiến người ta hết đường xoay sở. Dựa vào hai chân, làm sao có thể đi ra thảo nguyên mênh mông này!

Ô Đoán và Quý Thang nghỉ tạm gần nửa ngày, tìm về chút thể lực, liền cùng cưỡi ngựa đi xa.

Ô Đoán đề nghị, là đi tìm dân du mục mua ngựa, để hóa giải khẩn cấp của mọi người. Mạnh Sơn tất nhiên là đáp ứng, chỉ để Quý Thang đi theo, cũng là sợ nếu gặp phải bầy sói, người ít cũng dễ thoát thân.

Lâm Nhất thì chần chờ, tìm Mạnh Sơn, nói muốn đi tìm những con ngựa chạy mất kia. Đối với thân phận của đệ tử nuôi ngựa, cử động như vậy là rất hợp lý.

Mạnh Sơn cau mày, đầu tiên là không đồng ý, nhưng Lâm Nhất nói tìm không được sẽ tức khắc trở về, tự mình đi là được, không cần người khác đi theo.

Vị trưởng lão Thiên Long phái này nhìn chằm chằm Lâm Nhất nửa ngày, mới gật đầu cho hắn đi thử xem, nói tìm không được cũng không sao.

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Nhất cưỡi một con ngựa đi về phía đông.

Dường như đối với bất kỳ cử động nào của Lâm Nhất đều cầm cái nhìn đương nhiên, thậm chí Chân Nguyên Tử tin tưởng, tiểu tử này nhất định có thể tìm về ngựa được.

Dưới bầu trời danh lam, mây trắng từng đoá từng đoá, trên thảo nguyên vô bờ, một người một ngựa tận tình rong ruổi.

Con ngựa bốn vó bay lên không, vui vẻ hí lên, người cưỡi ngựa tóc đen phi dương, tâm tình khoan khoái.

Khóe môi Lâm Nhất nhếch lên mỉm cười, tinh quang lấp loé. Hiếm thấy một người vô câu vô thúc như vậy, tự do tự tại, thật muốn cứ như vậy chạy mãi, mãi mãi không ngừng lại, cho đến cuối cùng của thiên nhai, dung nhập vào trong không gian vô ngần...

Gần nửa canh giờ qua đi, mấy chục dặm đường bị bỏ ở phía sau, trong một tiếng ngựa hí, Lâm Nhất dừng lại.

Ngoài một dặm ở bên phải, chừng mười con ngựa đang nhàn nhã gặm cỏ xanh. Những con ngựa này chấn kinh, đồng thời chạy ra, nhưng không có tứ tán, tránh khỏi phiền phức tìm kiếm khắp nơi.

Đêm qua Lâm Nhất liền nhớ kỹ phương hướng, một đường tìm tới, thêm vào thảo nguyên trống trải, dễ dàng liền tìm được những con ngựa này.

Đánh giá bốn phía, trong hơn mười dặm không có người, Lâm Nhất trầm tư, bàn tay ném ra, một đóa thanh vân từ từ bay lên, thân thể hắn nhảy một cái, rơi vào trên thanh vân, thoáng chốc bị bao phủ thân hình.

Đảo mắt, thanh vân lên như diều gặp gió, bay về phía tây.

Lâm Nhất đứng ở trên Bích Vân Sa, một lát sau, liền lướt qua nơi đóng quân của Thiên Long phái, tiếp tục tiến lên mấy chục dặm, sau đó mới chậm rãi ngừng lại.

Phía dưới xác chó sói ngổng ngang, thảm trạng giống nơi đóng quân của Thiên Long phái, lúc này phía dưới đã không có ai, chỉ còn lại một đồ tràng tĩnh lặng. Đứng ở giữa không trung, nhìn tất cả ở phía dưới, suy nghĩ trong lòng có bằng chứng, để Lâm Nhất đối với nguyên do bầy sói rời đi có một phần hiểu rõ.

Bình Luận (0)
Comment