Vô Tiên

Chương 260

Không trì hoãn nữa, Lâm Nhất đang định trở về, bỗng nhiên tâm tư hơi động, thanh vân bay về phía bắc. Đi tới trăm dặm, một sơn cốc thấp bé xuất hiện ở phía trước.

Trong sơn cốc, chậm rãi xuyên hành một đám chó sói. Bầy sói không lớn, khoảng chừng trăm con.

Bỗng nhiên, trong bầy sói, một bóng dáng màu trắng ngừng lại, trên bộ lông nguyên bản không chút tì vết, đã không còn trắng nõn như tuyết, mà vết máu loang lổ. Nó cuộn mình, trên miệng vẫn còn chảy máu. Chỉ có ánh mắt lạnh lẽo, ngửa đầu nhìn chăm chú giữa không trung, thần sắc cao ngạo như trước.

Lang Vương bị người gây thương tích, cũng không để Lâm Nhất cảm thấy bất ngờ. Lang Vương có thể may mắn sống sót, để hắn nhớ tới chuôi phi kiếm kia. Người kia cũng không có cường đại như mình tưởng tượng!

Giữa không trung, thanh vân không có dừng lại, mà đi trở về lối cũ. Nhận biết đối với nguy cơ, là đến từ huyết thống cao quý của Lang Vương. Mà cảm giác khiếp đảm quen thuộc kia, lần này là đến từ bầu trời.

Nguy cơ tựa hồ đi xa, Lang Vương lãnh đạm quét nhìn bộ tộc, khập khễnh đi vào trong sơn cốc.

Giữa không trung, Lâm Nhất lại thấy được mấy bầy chó sói, đều vết thương đầy rẫy, mấy ngàn con chó sói bị Lang Vương triệu hoán đến, một đêm chém giết qua đi, mang theo đau thương cùng sát khí rời đi.

Lâm Nhất bay trở lại chỗ cũ, cũng không vội lên đường, mà hơi điều tức. Dùng Bích Vân Sa rất thích ý, nhưng đối với tu vi của hắn mà nói, vẫn có chút miễn cưỡng. Bay mấy trăm dặm, linh lực trong cơ thể tiêu hao không ít, còn mệt mỏi hơn một đêm chém giết.

Một lúc lâu sau, linh khí trong cơ thể vận chuyển không ngại, thả Linh Thạch lại Túi Càn Khôn, Lâm Nhất mới đứng dậy lên ngựa, huýt sáo một tiếng, mang theo ngựa đi về.

Đối với Lâm Nhất trở về, còn tìm được ngựa, Mạnh Sơn rốt cục lộ ra nụ cười, vốn định ca ngợi vài câu, nhưng thấy đối phương thần sắc nhàn nhạt, ôm quyền báo cáo kết quả xong liền xoay người rời đi, để hắn không còn hứng thú, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, tâm tình tự nhiên không cần nói cũng biết.

Thiên Long phái khởi hành đi về phía đông, dọc theo suối nước đi hơn mười dặm, lần nữa tìm được địa phương cắm trại. Mọi người dựng lều vải, từng người nghỉ tạm, cũng chờ đợi Ô Đoán và Quý Thang trở về.

Dàn xếp tốt xe ngựa, Lâm Nhất ngồi ở trước xe, một người đờ ra. Đối với chuyện đã xảy ra đêm qua, hắn không có chút hứng thú. Đả tọa, tu luyện, tăng tu vi lên, mới là hắn muốn làm, nhưng trước mắt chỉ có thể một người đờ ra như thế.

- Tiểu tử, lão đạo đa tạ ngươi!

Chân Nguyên Tử khoan thai đi tới.

Lâm Nhất không quay đầu lại, như trước nhìn xuất thần, hồi lâu sau mới nhìn Chân Nguyên Tử cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì.

Chân Nguyên Tử ngồi xếp bằng trên xe, nhìn ánh tà dương dần dần hạ xuống, hắn thản nhiên nói:

- Là lão đạo ta vô vị. Nghĩ ta tu đạo mấy chục năm, vẫn không bình tĩnh được như tiểu tử ngươi. Ha ha!

- Bất quá hai đồ đệ vô dụng, thực làm cho ta có chút bận tâm. Bất luận ngươi có để ở trong lòng hay không, lão đạo cũng ghi nhớ phần nhân tình này. Có màn mưa trở ngại, cộng thêm tình thế nguy cấp, việc ngươi làm, sợ là không người hiểu rõ. Nhưng trong lòng lão đạo rõ ràng! Chỉ là hai thằng nhóc kia vẫn chưa hay biết gì. Chỉ mong bầy sói không trở về nữa.

Chân Nguyên Tử vuốt râu, lầm bầm lầu bầu. Bất luận Lâm Nhất nghĩ như thế nào, những lời này hắn đều phải nói. Không phải vì mình, mà là vì hai đồ đệ.

Lâm Nhất bất phàm, khó có thể giải thích, cụ thể bất phàm như thế nào, Chân Nguyên Tử cũng không thể nào biết được. Bất quá hắn tin tưởng ánh mắt của mình, hắn tin tưởng tiểu tử trước mắt không phải vật trong ao.

Trong Hạ Quận thành, đám người Quý Thang bị điểm huyệt không hiểu ra sao, nhưng lại là Bạch Vân Quan Phong Vân Điểm Huyệt Thủ, để Chân Nguyên Tử càng thêm vững tin phán đoán của mình.

Vì vậy trên đường đi, Chân Nguyên Tử ra sức kết giao xa phu trẻ tuổi kia.

Chỉ là theo ở chung lâu ngày, phu xe này càng để hắn nhìn không thấu.

Tiểu tử này trước sau ít lời, nhưng mỗi lần tinh tế đánh giá, hắn luôn cho người ta quan cảm không giống.

Nói tiểu tử này thành thật? Cũng không hẳn vậy, tâm tư nhạy bén, xưng là kẻ dối trá cũng không quá đáng.

Thâm tàng bất lộ? Lúc trước ra tay thăm dò qua, tuy nói vì thế đắc tội tiểu tử này, nhưng cũng không có phát hiện hắn luyện nội công cao thâm!

Trong đêm mưa, đối mặt bầy sói, mỗi người đều tự lo không xong, nhưng đồ đệ của mình và hai tỷ muội Mộc Thanh Nhi lại bình yên vô sự, nếu nói không quan hệ tới tiểu tử này, hắn tuyệt đối không tin tưởng.

Còn nữa, tiểu tử này vốn ở phía sau, làm sao biết quẫn cảnh của Mạnh trưởng lão, còn biết rõ ràng như vậy? Hắn nắm chặt thế cục, lại sao vừa đúng như vậy?

Nhưng Lâm Nhất này, ở sau khi bầy sói thối lui, lại như thường ngày, lặng yên núp ở phía sau mọi người.

Chẳng lẽ tiểu tử này võ công còn cao hơn mình một bậc? Tu luyện nội công đến siêu phàm, phản phác quy chân, nếu tiểu tử này có cảnh giới ấy, thì không dễ thăm dò a. Nhưng khả năng sao? Chân Nguyên Tử âm thầm lắc đầu, tu thành nội công tuyệt đối không có đường tắt, này bất quá là một tiểu tử mười mấy tuổi mà thôi.

Chỉ sợ có quái lạ gì khác, kể từ đó, lão đạo ta càng thêm mong đợi!

Chân Nguyên Tử tâm tư nhạy bén, Lâm Nhất tự nhiên không biết. Hắn chỉ nhớ tới con Lang Vương kia, cùng chân sau chảy máu của nó.

- Bầy sói sẽ không tới nữa!

- Sao ngươi biết được?

Chân Nguyên Tử nhìn chằm chằm Lâm Nhất, tò mò hỏi.

- Chắc là Lang Vương bị thương, bầy sói liền từng người rời khỏi!

Lâm Nhất thuận miệng đáp.

- Nói gì vậy? Ngươi là suy đoán? Hay là đi ra ngoài tìm ngựa nhìn thấy? Thật sự xác định như vậy?

Trong con ngươi Chân Nguyên Tử lấp loé ý cười giảo hoạt.

Con mắt Lâm Nhất hơi chuyển động, không khỏi mỉm cười. Bầy sói lùi về phía tây, mà mình đi phía đông tìm ngựa, lão đạo này là cố ý. Hắn lắc đầu cười nói:

- Ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi, đạo trưởng minh giám.

Chân Nguyên Tử cười ha ha, bị Lâm Nhất nói toạc ra tâm cơ cũng không để ý. Hắn ung dung nói:

- Bọn họ trở lại rồi...

Bình Luận (0)
Comment