Vô Tiên

Chương 37

Ngoài tửu lâu Thái Bình, đầu phố Thập Tự, Tần Bộ Du và Lưu Cự Hổ đang đứng đối diện nhau.

Người nhát gan đi ngang qua đều né tránh từ xa. Người to gan lại lặng lẽ tới gần xem náo nhiệt. Đám người bên trong tửu lâu cũng tràn ra, đứng ở trước cửa tửu lâu, mỗi người đều lộ vẻ hưng phấn, mong đợi. Tiểu nhị lúc trước còn đứng ở trước cửa đã bị đẩy đến gần Lâm Nhất, vẻ mặt ngạc nhiên.

Lâm Nhất sớm biết được tất cả mọi chuyện bên trong tửu lâu, cũng rất hiếm khi nhìn thấy người giang hồ liều mạng đánh nhau, trong lòng tò mò. Cậu nhảy qua cái ghế dài, dựa vào bàn vuông và cầm bát trà, thong thả nhìn về phía đó.

Tay Lưu Cự Hổ vung đao, trừng mắt nhìn Tần Bộ Du như một con sói ác, nói:

- Nếu ta thắng, vẫn mong Thiếu tiêu đầu nói ra ngọn nguồn của chuyện này.

Giọng chưa dứt, cơ thể cường tráng của y mang theo tiếng gió rít, nhào về phía đối phương.

Tần Bộ Du hừ lạnh một tiếng, hai hàng lông mày dựng ngược:

Xoạt một tiếng, hắn rút một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông ra. Cánh tay hắn rung lên, ánh sáng màu bạc lóe lên, nhuyễn kiếm trực tiếp nghênh đón về phía Lưu Cự Hổ.

Thế đao của Lưu Cự Hổ mạnh mẽ, bổ ngang chém dọc, từng đao không rời khỏi vị trí quan trọng trên người của Tần Bộ Du.

Từng chiêu kiếm của Tần Bộ Du linh hoạt nhưng cũng rất tàn nhẫn, mũi kiếm theo bộ pháp không ngừng di chuyển co duỗi, giống như rắn độc phun lưỡi.

Thấy hai người càng đấu càng đặc sắc, mọi người bên cạnh không nhịn được thét tom vỗ tay khen ngợi.

Lâm Nhất nghiêng đầu, nhìn tình hình trận đấu mà không nhịn được âm thầm tặc lưỡi. Đao pháp kiếm thế của hai người thành thạo nhưng nhìn ở trong mắt cậu lại chỉ bình thường thôi. Sau khi cậu tu thành thần thức, sáu giác quan trở nên nhạy cảm, bộ pháp thậm chí chiêu thức của hai người lại không có chút gì thần kỳ đáng nói. Nói vậy ở trong mắt tu sĩ, cao thủ giang hồ giao đấu chẳng khác hai đứa trẻ con đánh nhau.

Trong nháy mắt, hai người đã đấu mấy chục hiệp.

Trang phục màu trắng của Tần Bộ Du tung bay, vẻ mặt thoải mái. Khí thế của Lưu Cự Hổ càng thêm mạnh mẽ, từng đao đoạt mạng.

Khóe mắt Tần Bộ Du hơi nheo lại, khóe miệng cười lạnh với vẻ kỳ lạ. Thấy ánh đao của đối phương tới người, hắn không tránh né, nhuyễn kiếm trong tay thuận thế chặn lại.

Trong lòng Lưu Cự Hổ thầm vui mừng, trên tay tăng thêm lực, muốn chém cả người và kiếm thành hai đoạn.

Mọi người vây xem thấy tình thế của Tần Bộ Du nguy cấp lại lộ ra vẻ mặt không giống nhau. Có người thở dài, có người lo lắng, cũng có người nóng lòng muốn thử.

Khi đao lớn của Lưu Cự Hổ sắp bổ trúng nhuyễn kiếm của Tần Bộ Du, thân kiếm lại bỗng nhiên tách ra thành hai đoạn, mũi kiếm cắm thẳng vào cổ tay của Lưu Cự Hổ.

- A...!

Ở đó đột nhiên truyền ra một tiếng thảm, chỉ thấy cổ tay phải của Lưu Cự Hổ bắn ra một đường máu, đại đao rời tay bay sang một bên.

Tay Lưu Cự Hổ bịt lấy cổ tay, đao lớn tuột tay và lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt tái nhợt, kinh hãi, nhìn chằm chằm vào Tần Bộ Du như con sói nhìn thấy kẻ địch.

Tần Bộ Du rót nội lực vào thân kiếm, nhuyễn kiếm lóe ra một đường ánh sáng bạc, hồi phục lại và trực tiếp “Ong ong” run rẩy.

- Không tốt...

Mọi người lại kinh ngạc kêu lên!

Chỉ thấy thế đao lớn của Lưu Cự Hổ rời tay vẫn không giảm, bay về phía đám người xem bên cạnh. Mọi người thấy tình thế không ổn, vội vàng tản ra. Thế đao lao về phía tiểu nhị tiếp khách trước cửa tửu lâu. Tiểu nhị sợ hãi choáng váng, hai chân run rẩy, còn ngây người đứng đó không thể dịch chuyển được.

Mắt thấy hắn sắp bị đao lớn chém trúng, mọi người cũng không kịp ra tay cứu...

Chỉ thấy lúc đao lớn tới gần tiểu nhị dường như gặp phải lực cản, cuối cùng lại phát ra một tiếng “Đinh”, đổi hướng lướt qua bên cạnh tiểu nhị:

- xoảng” một tiếng rơi xuống ở bãi đất trống không người.

Tiểu nhị đặt mông ngồi dưới đất, gương mặt trắng bệch!

Trong lòng mọi người kinh ngạc, không nhịn được quan sát khắp nơi. Vừa rồi là ai ra tay. Dùng ám khí à? Sao không ai nhìn thấy gì!

Tần Bộ Du thấy tiểu nhị thoát hiểm thì cũng trong lòng buông lỏng, đồng thời lại nghi ngờ. Ở đây có cao thủ à?

Tất cả mọi người giật mình, trong lòng không ngừng suy đoán. Chỉ thấy một thằng nhóc choai choai quần áo cũ nát, gương mặt sáng sủa, khóe miệng mỉm cười, thoải mái đi về phía tiểu nhị, giọng điệu ôn hòa lộ vẻ ân cần hỏi han:

- Tiểu nhị ca, ngươi không sao chứ?

Nói xong, cậu lại khom lưng đỡ tiểu nhị đứng lên.

Tần Bộ Du chợt nghiêm mặt, cẩn thận quan sát thằng nhóc choai choai rồi lắc đầu như tự giễu vậy. Mọi người vây xem cũng lộ vẻ xem thường.

Thằng nhóc choai choai này chính là Lâm Nhất. Khi đứng bên cạnh xem náo nhiệt, thấy tiểu nhị gặp nạn thì trong lòng cũng sốt ruột, nhưng không thể tùy tiện ra tay ở trước mặt mọi người. Cậu trộm nghe một lúc, coi như đã hiểu thêm và cái gọi là giang hồ hiệp nghĩa của đám nhân sĩ trong giang hồ. Thấy tiểu nhị sắp gặp vạ lây, dưới tình thế cấp bách, cậu len lén vận dụng một tia linh lực, hình thành một đường kiếm khí và dùng ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, thay hắn giải trừ nguy cơ thình lình xảy ra.

Thấy có người tới nâng mình, tiểu nhị bình tĩnh lại và nói tiếng cám ơn:

- Cảm ơn tiểu huynh đệ!

- Ha ha! Tiểu nhị ca không cần khách sáo, mời ngồi xuống bên này nghỉ tạm.

Lâm Nhất cười ha hả đỡ tiểu nhị đi tới trước bàn vuông và ngồi xuống.

- Hài tử này thật thú vị!

Nam tử họ Lý mặt tròn kia đang đứng trong đám người lại nheo mắt nhìn Lâm Nhất, lẩm bẩm như suy nghĩ tới điều gì, trong khe mắt lóe lên sự sắc bén giống như kim châm.

- Còn muốn đánh nữa không?

Tần Bộ Du cầm nhuyễn kiếm trong tay chỉ nghiêng, một tay đặt ra phía sau và hơi hất càm, trong mắt đều là sự xem thường.

Bình Luận (0)
Comment