Vô Tiên

Chương 38

Sau khi Lưu Cự Hổ ôm vết thương liền cúi đầu đi về phía đại đao rơi trên mặt đất, khom lưng nhặt lên. Y chắp tay về phía Tần Bộ Du, vẻ mặt có phần không cam lòng nói:

- Tại hạ tài nghệ không bằng người, xin từ biệt!

Nói xong, cơ thể cường tráng mang theo dáng vẻ hung hăng như loài thú hoang đi nhanh đi về phía ngoài trấn.

Tiểu nhị chắc cũng xuất thân từ người nghèo khổ, thấy Lâm Nhất không sợ người lạ như những đứa trẻ nông thôn lại cảm giác thân thiết có duyên, sau khi bớt khiếp sợ hắn lại hỏi:

- Không biết tiểu huynh đệ tôn tính đại danh là gì?

- Ta là Lâm Nhất, tiểu nhị ca gọi ta Lâm Nhất là được.

Lâm Nhất cười ôn hòa nói.

- Ta là Giả Quý, nhà ở đầu đông của trấn này.

Giả Quý cũng còn trẻ lại ngay thẳng. Hai đứa trẻ không quan tâm tới mọi người, ở chỉ chú ý nói chuyện với nhau.

Một cuộc náo nhiệt kết thúc, mọi người phẫn nộ rời đi, trong lòng đều hy vọng có thể moi được vài tin tức có liên quan tới lời đồn đại từ trong miệng của Tần Bộ Du, nhưng không ai dám ra mặt, làm không công cho người khác, còn vô cớ đắc tội với tiêu cục Long Thành. Trong lúc mọi người ở đây đang suy nghĩ, đầu tây của con phố vang lên tiếng ngựa hí, khiến mọi người không nhịn được lại dừng chân xem.

Theo tiếng vó ngựa vang lên, bốn con tuấn mã lần lượt xuất hiện ở trước mắt mọi người. Đi đầu là một người trẻ tuổi với dáng vẻ oai hùng không tầm thường, sau đó là hai cô nương. Ba người đều mang theo binh khí. Sau đó là một lão già năm mươi tuổi.

Tần Bộ Du thấy thế liền thu hồi nhuyễn kiếm, vẻ mặt vui mừng tiến ra đón. Bốn người cũng nhìn thấy người tới, chỉ là thấy trước tửu lâu có nhiều người vây quanh nên trên mặt mỗi người đều lộ vẻ suy ngẫm.

Một người xiết dây cương, con ngựa thở phì phì và ngừng lại, gõ cốp cốp lên phiến đá xanh.

Thấy Tần Bộ Du tới đón, bốn người xuống ngựa, một tiểu cô nương trẻ tuổi mặc váy xanh trong đó nũng nịu kêu lên một tiếng:

- Biểu ca! Sao biểu ca lại ở chỗ này?

Trong lúc nói, nàng tươi cười, gương mặt đẹp như tranh vẽ.

- Ha ha! Biểu ca tới chỗ này có chút việc, không ngờ lại gặp Thanh Nhi biểu muội.

Tần Bộ Du cười ôn hòa nói, chân vẫn đi về phía trước và khom lưng thi lễ với ba người còn lại, nói:

- Tại hạ Tần Bộ Du ra mắt Mã lão! Ra mắt đại sư huynh cùng Từ sư muội!

Lão già trên năm mươi mặc áo bào đỏ, tay vuốt chòm râu dài, mắt ưng đầy uy phong hờ hững trả lời một câu:

- Thiếu tiêu đầu không cần đa lễ!

Sau đó ông ta không nói nữa.

- Ra mắt Thiếu tiêu đầu!

Đại sư huynh cùng Từ sư muội ngược lại mỉm cười đáp lễ, xem ra có vẻ rất quen thuộc.

Mọi người vây xem thấy người tới là người quen của Tần Bộ Du thì mỗi người đều mang tâm tư khác nhau, dần dần tản đi.

- Mã lão! Đã trưa rồi, không bằng mọi hãy ở chỗ này nghỉ tạm một lúc rồi lại đi?

Nói xong, Tần Bộ Du căn dặn hai tùy tùng bên cạnh. Hai người kia lập tức đi về phía tửu lâu, hẳn là đi thu xếp trước. Lão già thấy vậy lại nhíu mày.

- Vẫn là biểu ca suy nghĩ chu đáo, sáng sớm chạy đến nay đúng là làm người ta kiệt sức, ngựa cũng hết hơi, bụng lại sớm đói rồi!

Thanh Nhi biểu muội hoan hô một tiếng, vung vẩy thanh đoản kiếm trong tay. Nàng quay đầu cười đầy vẻ hoạt bát, khẽ giật giật ống tay áo của lão già kia với vẻ nũng nịu. Mã lão kia hơi nâng mí mắt lên và khẽ gật đầu. Đại sư huynh cùng Từ sư muội thấy thế, cũng khẽ cười nói:

- Làm phiền Thiếu tiêu đầu rồi!

- Vậy mời vào bên trong!

Tần Bộ Du mặt mày hớn hở cười nói.

- Sư tỷ, hì hì! Nhanh tới đây đi!

Tiểu cô nương được gọi là Thanh Nhi khoác tay với sư tỷ họ Từ, vui vẻ đi vào trong tửu lâu.

- Mấy vị khách quan, mời vào bên trong! Ngựa cứ giao cho tiểu nhân!

Tiểu nhị Giả Quý đang nói chuyện với Lâm Nhất, mắt thấy khách tới lập tức trở lại dáng vẻ khôn khéo.

- Cho ngựa uống chút nước sạch, thêm chút thức ăn tinh.

Đại sư huynh biết được đối phương là tiểu nhị của tửu lâu nên tiện tay ném cho Giả Quý một miếng bạc vụn nhỏ.

- Khách quan yên tâm, tiểu nhân sẽ chuẩn bị thỏa đáng!

Giả Quý mau tay nhanh mắt nhét bạc vào trong ngực, cúi đầu khom lưng tiến tới nhận lấy dây cương ngựa.

Tần Bộ Du lại giơ tay ra hiệu mời, sau đó đi cùng Mã lão cùng đại sư huynh.

Lâm Nhất thường ở một người trong sơn cốc nên không có người nói chuyện, gặp được Giả Quý tính tình tốt, lại đều nhỏ tuổi như mình nên cũng muốn nói chuyện thêm vài câu.

Cậu thấy Giả Quý phải đi làm việc liền móc ra mấy tiền đồng để lên bàn. Trong lòng suy nghĩ xem có nên chào đối phương trước khi rời đi không!

Lâm Nhất vừa muốn dời bước thì vẻ mặt thoáng động...

Bình Luận (0)
Comment