Vô Tiên

Chương 394

Mặt trời mới mọc từ phía Đông, ánh sáng vạn dặm, chiếu rọi mặt biển, có thể nói là tráng lệ.

Trên đài cao, gió nhẹ lướt qua mặt, làm cho người ta thoải mái đến mức nói không nên lời.

Nỗi sợ kinh hoàng trên Xà Đảo còn chưa phai trong ký ức của đệ tử phái Thiên Long, ngay cả khi Lâm Nhất nghĩ lại, cũng có cảm giác như chuyện vừa mới xảy ra hôm qua.

Ngày thứ hai trên Xà Đảo, Lâm Nhất dẫn người đi tìm thi thể của Hoàng Gia Tề để chôn cất, bọn họ lại tìm một nơi khác để bổ sung nguồn nước ngọt, cuối cùng mới lên thuyền rời đi.

Bây giờ, chỉ mới chớp mắt thôi đã trôi qua nửa tháng, vết thương của Quý Tháng và Mạnh trưởng lão đã khỏi hẳn. Nhưng bầu trời trên mặt biển lại thay đổi liên tục, lúc thì nắng chói chang, lúc thì sấm vang chớp giật, mưa xối xả đan xen, làm cho các đệ tử phái Thiên Long phải chịu khổ.

Bấm ngón tay tính toán, từ lúc Lâm Nhất đi theo nhóm người phái Thiên Long, rời khỏi Cửu Long Sơn đã hơn ba tháng rồi, bây giờ đang ở vào giữa tháng sáu, sáng sớm trên biển vẫn còn rất mát mẻ.

Trên lầu hai chỉ có Tiêu đường chủ ở, hắn nhìn thấy Lâm Nhất, ôm quyền ra hiệu.

- Chào Tiêu đường chủ!

Lâm Nhất cũng cười chắp chắp tay.

- Lái thuyền là việc trong bổn phận, ta không dám lười biếng!

Tiêu đường chủ cười ha ha nói, trên khuôn mặt đã có đầy nếp nhăn, lộ ra vẻ tang thương.

- Bây giờ đáng đi về phía Đông sao?

Lâm Nhất hỏi.

Tiêu đường chủ vịn tay lên lan can, lắc đầu nói.

- Có lẽ là đi về phía Đông Bắc, bây giờ gió Đông Nam đang thổi, thuyền chúng ta không thể đi ngược hướng gió được, chỉ có thể nhờ cánh buồm, thuận theo hướng gió đi về phía Đông Bắc.

Đối với việc thuyền đò, Lâm Nhất không hiểu. Hắn đứng ở trên đài cao, đi dạo một vòng, sau đó hỏi.

- Có cần phải đi xa chỗ này lắm không? Chẳng lẽ cứ cho thuyền đi như vậy?

Lúc còn ở trên Xà Đảo, nhìn thấy được thân thủ của người trẻ tuổi này, Tiêu đường chủ đã nhìn quen sóng gió, tất nhiên là biết Lâm Nhất bất phàm. Hắn cười ha ha nói.

- Hành trình lần này rất xa, trước mắt chỉ mới đi được một hai phần mười. Chúng ta cứ đi theo hướng gió, sau đó đợi đến lúc hướng gió thay đổi, thì quay đầu về phía Nam.

Đi thuyền trên biển thì phải mượn sức gió, giống như Tiêu đường chủ từng nói, thuyền đi trên biển luôn đi theo một vòng tròn lớn. Nhưng mà, dựa vào hải đồ mà các tiền bối đã truyền lại, vẫn không đến nỗi lạc mất hướng đi. Xem ra bản hải đồ này rất hiếm có và quý giá, cũng là núi dựa lớn nhất cho chuyến đi lần này của phái Thiên Long.

Biển rộng mênh mông, đi về phía trước khá là gian nan. Không nói đến sóng to gió đánh, chỉ với khí hậu khắc nghiệt kia là đã đủ làm người ta bệnh tật rồi, suốt ngày phải nhìn mặt biển, làm cho người trên thuyền cảm giác cuộc sống vô vị tẻ nhạt, cũng là điều đau khổ mà người thường khó có thể chịu nổi.

Tiêu đường chủ bận việc nên đi xuống lầu, để lại một mình Lâm Nhất đứng đón gió ở phía trên.

Mặt trời dần lên cao, mây trắng bay, sóng biển chập chờn, biển rộng không nhìn thấy cuối. Thỉnh thoảng có một đến hai con cá lớn nhảy khỏi mặt nước, đua nhau với thuyền. Mà biển rộng tẻ nhạt trong mắt những người khác, thật ra lại làm cho Lâm Nhất cảm thấy hứng thú dào dạt.

- Tiểu sư thúc, gặp được ngài rồi!

Lâm Nhất quay người lại, thấy ba thầy trò Chân Nguyên Tử đi lên lầu, hắn cười và chào hỏi với đối phương, sau đó bất đắc dĩ bĩu môi.

Cái xưng hô tiểu sư thúc này nghe thật không quen, nhưng hai người Nguyên Thanh và Nguyên Phong lại gọi đến quen miệng, Lâm Nhất cũng chỉ có thể buông tha cho việc sửa đổi.

- Ha ha, ngươi bế quan lâu ngày, làm cho sư huynh ta rất nhớ đấy!

Tay của Chân Nguyên Tử vuốt râu dài, trên mặt nở nụ cười. Hắn thấy Lâm Nhất còn thân thiết hơn cả đồ đệ mình. Lâm Nhất cười khổ, chắp tay nói.

- Làm khó sư huynh phải nhớ thương rồi!

- Ha ha, không sao! Không biết lần này sư đệ có thu hoạch được gì không?

Chân Nguyên Tử thong dong đi bộ, sau đó vịn vào lan can nhìn về phía xa, một lúc sau mới thân thiết hỏi.

Ba thầy trò Chân Nguyên Tử mặc đạo bào trên người, bàn tay múa may theo gió, giống như dáng vẻ của cao nhân, làm cho người ta không dám tùy ý khinh thường. Lâm Nhất thì ngược lại, hắn đeo một bình rượu hồ lô bên người, tóc không buộc, chỉ có vài sợi lơ phơ trên đầu, có vẻ chẳng ra ngô, mà cũng chẳng ra khoai. Nhưng khí chất giữa hai lông mày của hắn không tầm thường, rất giống với vẻ xuất trần.

Lâm Nhất cười nói.

- Cũng chẳng phải bế quan bình thường, chỉ là suy nghĩ về vài con vật nhỏ, nên không muốn có người làm phiền thôi!

Hắn nói, suy nghĩ một chút, sau đó móc vài miếng ngọc ở trong ngực ra.

- Ta có ba mảnh ngọc bội phòng thân, tặng cho các ngươi đeo lên người, nói không chừng sẽ có tác dụng!

Ba thầy trò Chân Nguyên Tử tò mò nhận ngọc bội từ tay Lâm Nhất, từng người cầm trong tay ngắm nhìn. Thấy bọn họ vẫn chưa để ý đến lời nói của mình, Lâm Nhất lại lấy ra vài miếng ngọc bội khác, nói.

- Ngọc bội ta đang cầm trong tay này, có thể đẩy lùi được kẻ địch trong lúc nguy hiểm.

Ngọc bội vừa có thể phòng thân, lại có thể lùi địch, Lâm Nhất làm cho ba sư đồ kia không hiểu gì cả.

Nguyên Thanh chỉ vào ngọc bội trong tay Lâm Nhất hỏi.

- Tiểu sư thúc, đeo ngọc bội bên người có thể trừ tà, chúng ta cũng biết những điều này. Nhưng một miếng ngọc bội nhỏ như vậy, sao có thể đẩy lùi kẻ địch được chứ?

Sợ rằng Chân Nguyên Tử và Nguyên Phong cũng nghĩ như Nguyên Thanh, trên mặt bọn họ đều có sự tò mò nhìn Lâm Nhất, chờ mong hắn nói tiếp.

Lâm Nhất bất đắc dĩ cười cười, mất mười ngày mới có thể luyện chế ra được mười, hai mươi miếng ngọc bội. Nếu không phải Chân Nguyên Tử và hắn có mối quan hệ không bình thường, hắn đã không cam lòng tặng đồ đâu.

Trên đài cũng không có người khác, ngay cả đệ tử canh gác cột buồm cũng không ở.

Lâm Nhất chần chừ một lúc, sau đó đi đến đuôi thuyền, lấy ra một mảnh ngọc bội khác, ra hiệu với ba thầy trò Chân Nguyên Tử, sau đó dùng sức bóp nát mảnh ngọc ném về phía trước.

Ba thầy trò Chân Nguyên Tử bỗng nhiên thấy trước mặt nóng rực, một con Hỏa Long bỗng nhiên xuất hiện, thân dài hơn một trượng, nhảy vọt lên không trung, giương nanh múa vuốt, nhào về phía trước. Chỉ trong nháy mắt này, Hỏa Long đã ngưng tụ thành một quả cầu lửa to lớn, cháy hừng hực.

Thấy ba người trợn mắt há mồm, Lâm Nhất không muốn làm ra động tĩnh lớn, hắn chỉ tay một cái, quả cầu lửa lập tức hóa thành một làn khói trắng, tiêu tán theo gió trên không trung. Con Hỏa Long sống động vừa rồi, giống như chưa từng xuất hiện.

- Này, đó là cái gì? Vì sao trong ngọc bội lại ẩn giấu Hỏa Long?

Bình Luận (0)
Comment