Vô Tiên

Chương 395

Nguyên Thanh cà lăm, trừng mắt, vẫn đang nhìn chung quanh.

- Đừng hỏi nhiều như vậy, lúc nguy hiểm đến tính mạng, hãy bóp nát ngọc bội rồi ném ra là được, người bình thường sẽ bị đốt cháy thành tro.

Lâm Nhất giao ngọc bội cho Chân Nguyên Tử, lại dặn dò.

- Sư huynh, vài miếng ngọc bội này ngươi hãy giữ, đừng cho người bên ngoài biết được, tránh rước họa vào thân.

- Đó cũng là con vật nhỏ mà sư đệ bế quan tìm hiểu sao?

Hắn dùng ánh mắt không thể tin được nhìn ngọc bội trong tay Lâm Nhất, sau đó cẩn thận từng ly từng tí mà cầm lấy, sợ mình không cẩn thận làm vỡ. Thấy tận mắt uy lực của ngọc bội, tất nhiên Chân Nguyên Tử biết nặng nhẹ. Vài miếng ngọc bội nho nhỏ này, nếu như rơi vào giang hồ Đại Thương, đã đủ tạo thành sóng to gió lớn rồi.

Cất ngọc bội đi, Chân Nguyên Tử thấy hai đứa đồ đệ của mình đang dùng ánh mắt thèm muốn nhìn theo, hắn giả vờ hừ một tiếng uy nghiêm.

Vẫn là Nguyên Thanh hiểu chuyện hơn, nhìn Lâm Nhất cười lấy lòng.

- Tiểu sư thúc, đó là tiên pháp hay đạo pháp vậy, hai huynh đệ chúng ta có học được không?

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của ba thầy trò trước mặt, Lâm Nhất lại nở nụ cười khổ. Hắn tiêu hai nhiều sức lực, dùng một lượng ngọc thạch lớn, gấp mấy chục lần, mấy trăm lần mới luyện chế ra được một chiếc ngọc bội. Mấy ngày trôi qua, ngoài ngọc bội phòng thân ra, cũng chỉ căn cứ vào Huyền Nguyên bùa chú ghi lại, luyện chế vài miếng ngọc bội Hỏa Long.

Nhưng mà, ngọc bội luyện chế ra có được xem là tiên pháp không? Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, hắn nói với Nguyên Thanh.

- Cứ xem nó là đạo pháp đi, không phải là không thể truyền đạo pháp này cho hai người, mà là các ngươi không học được. Chiếc ngọc bội phòng thân kia, chỉ cần đeo lên người, ở trên thuyền này, ngoài Giang trưởng lão ra, không ai làm ngươi bị thương được. Mà uy lực của ngọc bội Hỏa Long này quá kinh hãi thế tục, để tránh bị lộ ra bên ngoài, đầu tiên cứ để cho sư phụ các ngươi giữ đi.

Nghe Lâm Nhất nói rõ như vậy, Nguyên Thanh và Nguyên Phong không thể chờ đợi thêm nữa, đeo ngọc bội lên ngực.

Tác dụng của ngọc bội này, làm cho Chân Tử Nguyên vừa mừng vừa sợ. Thấy hai đệ tử mình như trẻ con, mặt già của hắn đã có chút đỏ lên rồi, không thể cũng đeo ngọc bội theo được, chỉ nhét nó vào trong ngực.

Thấy vậy, Lâm Nhất còn định nhắc nhở một chút, nhưng suy nghĩ một lúc thì thôi. Trên thuyền lớn, Chân Nguyên Tử sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Nhưng mà, từ nét mặt của Chân Nguyên Tử thì không khó nhìn ra, tất nhiên hắn đã xem ngọc bội Hỏa Long này là bảo bối rồi, đối với ngọc bội có khả năng phòng thân hiếm có, vẫn không nên để ở trong lòng.

- Chào Lâm huynh đệ! Đạo trưởng cũng ở đây sao, ha ha!

Hoằng An mặc áo bào trắng trên người, đầu đội châu quan vấn tóc, cầm quạt giấy trong tay, nhẹ nhàng khoan thai đi lên, phía sau là Hoảng Bảo và Bạch Ẩn Xuyên như mọi khi.

Lâm Nhất nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người sang chỗ khác. Hắn không muốn giao lưu gì với Hoằng vương gia này. Cái tên Hoằng An dù có đẹp trai, nụ cười nho nhã, nhưng ánh mắt lại âm u nham hiểm, làm người khác thấy không thoải mái.

Một vương gia như thế, tuổi tác không lớn lắm, nhưng tâm cơ lại âm trầm, giao thiệp với người này, chỉ có thể vòng vo nói chuyện, mà với Lâm Nhất, hắn không thích như thế, nên dù trên mặt hắn nở nụ cười, nhưng trong lòng vẫn lạnh lẽo.

Lâm Nhất lạnh nhạt, làm cho Hoằng An hơi run run, sau đó cười tươi không thèm để ý, tiếp tục chào hỏi Chân Nguyên Tử.

Hoằng Bảo làm người hầu, hắn trừng mắt nhìn bóng lưng Lâm Nhất, hừ lạnh một tiếng.

- Ngươi thật là vô lễ, chẳng lẽ quên ân cứu mạng của công tử nhà ta rồi sao?

Bạch Ẩn Xuyên ở bên cạnh gật đầu lia lịa phụ họa, giống như cực kỳ đồng ý với lời nói của Hoằng Bảo, nhưng nụ cười trên mặt lại âm lãnh.

Thấy Hoẳng Bảo nói thẳng như thế, Hoằng An mở quạt giấy trong tay ra, trên mặt nở nụ cười, nói.

- Việc nhỏ mà thôi, không cần phải nói nhiều!

Tình cảnh trước mắt làm cho Chân Nguyên Tử hơi bất ngờ, hắn biết tính tình Lâm Nhất trời sinh như vậy, cực kỳ lạnh nhạt với người không muốn kết giao, nhưng không ngờ hắn lại đắc tội với Hoằng An.

Chân Nguyên Tử bước lên một bước, cười nói.

- Chắc là vị thị vệ này hiểu nhầm rồi, sư đệ của ta không thích làm quen với người khác mà thôi, không có ý gì khác.

Nghĩ đến tên Hoằng Bảo này kiêu ngạo ở kinh thành đã thành thói quen, ngay cả Mạnh Sơn cũng rất cung kính với hắn, nên dù Chân Nguyên Tử đứng ra giảng hòa, hắn vẫn không thèm quan tâm, chỉ hừ lạnh một tiếng khinh bỉ.

Động tĩnh phía sau không lừa được Lâm Nhất, hắn quay người lại, nhếch đuôi lông mày lên, nhìn Hoằng Bảo, hỏi.

- Vậy ta phải làm sao để trả lại ân cứu mạng của công tử nhà ngươi đây?

Khuôn mặt Hoằng Bảo ngẩn ra, sau đó dùng ánh mắt sắc bén trừng Lâm Nhất, lớn tiếng mắng mỏ.

- Đừng nói đến thân phận vương gia nhà ta tôn quý, cho dù là người dân bình thường, ngươi cũng không thể tỏ thái độ như thế được. Còn nữa, công tử nhà ta tốn biết bao nhiêu sức lực trước mặt Hoàng Thượng, mới cầu xin cho ngươi được một con đường sống. Có câu, ân một giọt nước dùng cả dòng suối để trả. Nếu ngươi có bản lĩnh như sông, vậy thì trả lại được ân tình. Nếu không thì phải ghi tạc ân cứu mạng vào trong lòng, đó mới là bổn phận của ngươi, không được vô lễ trước mặt công tử nhà ta như vậy!

- Hoằng Bảo, câm miệng cho ta!

Hoằng An nghiêm sắc mặt, quát lớn một câu sau, lại nhoẻn miệng cười, ôn hòa nói với Lâm Nhất.

- Lâm huynh đệ, nhìn mặt mũi của ta, đừng chấp nhặt với nô tài nhà ta, được không.!

Sắc mặt Lâm Nhất vẫn bình thản, nhìn Hoẳng Bảo và Bạch Ẩn Xuyên đang cười âm hiểm, sau đó lắc đầu nói với Hoằng An.

- Vị Hoằng huynh này vì chủ nhân, nói nhiều, nhưng cũng nô tài tốt! Vương Gia đã ra tay cứu tại hạ, xin lỗi vì Lâm Nhất đã không hiểu chuyện. Còn về phần ân tình kia, ta có bản lĩnh trả lại hay không, còn chưa biết được. Nhưng ta đã thoải mái quen rồi, trước giờ không quan tâm nhiều đến lễ nghĩa. Như vậy không được sao?

Sắc mặt Hoằng Bảo khó ngửi, nhưng trên thuyền này, chưa đến lượt hắn làm chủ. Hơn nữa Hoằng Bảo từng thấy được võ công của Lâm Nhất, biết là mình không phải là đối thủ của hắn. Nên trong lòng hắn vẫn không phục, căm tức nhìn Lâm Nhất.

Sắc mặt của Hoằng An không thay đổi, chỉ là nụ cười có chút cứng ngắc. Nhưng mà, Lâm Nhất khó đến gần như vậy, mới có vẻ bất phàm, đáng giá để hắn bỏ ra công sức làm quen.

Bạch Ẩn Xuyên cười ha ha, bước lên giảng hòa. Hắn chắp tay với Lâm Nhất, dùng giọng nói the thé.

- Người như Lâm huynh đệ không phải là người thường có thể so sánh được, sao Hoằng huynh lại tính toán theo lẽ thường chứ. Ngược lại Bạch mỗ rất khâm phục cái tính thẳng thắn của Lâm huynh đệ, ngươi và ta rất có duyên, phải làm thân với nhau mới đúng!

Lâm Nhất nhếch nhếch miệng, không tỏ rõ thái độ. Đối với chuyện Hoằng Bảo muốn bảo vệ chủ nhân, hắn không hề có ác cảm. Nhưng cái tên Bạch Ẩn Xuyên này, làm cho người ta không sinh ra được nửa điểm hứng thú.

Đúng lúc hai chủ tớ Hoằng An đang lúng túng, Nguyên Thanh ở bên cạnh đã hét lên một tiếng kinh hãi.

- Mau nhìn kìa, phía trước có hải đảo!

Phía dưới thuyền vang lên tiếng hoan hô, mỗi lần phát hiện ra đảo nhỏ trên biển, đều làm cho người ta vui vẻ như thế. Hoặc là, chỉ có người phiêu dạt trên biển lâu, mới cảm nhận được điều này.

Lâm Nhất quay đầu nhìn lại, một khu vực màu nâu, xuất hiện ở phía cuối trời.

Bình Luận (0)
Comment