Vô Tiên

Chương 445

Nói xong, Mạnh Sơn khom người thi lễ với Lâm Nhất, cầu xin.

- Lâm huynh đệ, ngươi và Giang trưởng lão là thế ngoại cao nhân, nên phải đòi lại công bằng cho chúng ta. Nếu được, lần sau Mạnh Sơn ta cam tâm tình nguyện ra ngựa cho Lâm huynh đệ.

Thân là trưởng lão của môn phái, lại bị một người trẻ tuổi dọa cho chạy trối chết, sự nhục nhã làm Mạnh Sơn có cả suy nghĩ muốn chết. Hơn nữa, ngay dưới mắt hắn, năm đệ tử mất mạng oan uổng, thậm chí một cơ hội hỏi lại cũng không có. Chỉ sợ trốn chậm một bước, ngay cả hắn cũng sẽ mất mạng.

Cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh trong chốn giang hồ, thì trong mắt đám người Tiên đạo, đều hèn hạ giống hệt như giun dế, nói giết thì giết, ngay cả cơ hội mở miệng xin tha cũng không có, chứ đừng nói đến chuyện báo thù rửa hận. Bây giờ Mạnh Sơn không nén nổi sự bi thương trong lòng, hắn biết, những cao thủ tồn tại ở trên núi cao như Lâm Nhất và Giang trưởng lão, người phàm tục mãi mãi không bao giờ siêu việt hơn được, cũng không cách nào vượt qua.

Ngay lúc này, Mạnh Sơn thật sự mong rằng Lâm Nhất có thể ra tay, thay hắn giải mối hận trong lòng ngực!

Lâm Nhất vẫn chưa bị lời nói của đối phương làm lung lay, hắn hơi trầm tư một chút, mở miệng nói.

- Xem ra, đối phương đến đây với ý đồ không tốt lành gì! Nhưng mà, chúng ta lại không biết mục đích của đám người trên thuyền vừa xuất hiện kia. Chúng ta không nên chậm trễ, nhanh chóng quay về thuyền, bẩm báo việc này cho Giang trưởng lão biết, nên đề phòng trước thì hơn!

- Lâm công tử nói có lý, đi mau!

Biện Chấn Đạc khẽ quát một tiếng, sau đó dẫn theo thuộc hạ chạy về phía trước. Mạnh Sơn thầm thở dài một tiếng, vung tay lên, ra hiệu mọi người đi nhanh.

Lâm Nhất thấy mọi người đều đã rời khỏi, chỉ có thầy trò Chân Nguyên Tử vẫn đứng ở bên cạnh hắn, nên tò mò hỏi.

- Sư huynh, vì sao các ngươi không rời đi?

- Tiểu sư thúc, sư phụ ta sợ ngươi ở lại đây một mình, không yên lòng thôi!

Không đợi Chân Nguyên Tử trả lời, Nguyên Thanh đã giành trước nói.

Trong lòng Lâm Nhất cảm thấy ấm áp, nhìn Chân Nguyên Tử cười nói.

- Hai chúng ta quay lại, mọi chuyện cứ tính sau!

- Ha ha, đừng nghe thằng oắt con kia nói lung tung.

Chân Nguyên Tử trừng mắt nhìn Nguyên Thanh, sau đó hơi lo lắng nói.

- Ta không ngờ rằng người trong Tiên đạo lại ra tay tuyệt tình như vậy. Sư đệ, nếu ngươi đánh với những người này, phải thật cẩn thận đấy!

- Đa tạ sư huynh nhắc nhở, ta hiểu rõ trong lòng!

Sắc mặt Lâm Nhất thoải mái, hắn an ủi một câu. Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn âm thầm kinh hãi, nhưng không thể nói rõ ra được. Con đường này vừa đi được bao xa? Dựa theo tốt nói rõ. Đường này đồ mới đi bao xa a? Dựa vào Tiêu Đường chủ từng nói, còn chưa đi một nửa đi! Làm sao sẽ tại trên hoang đảo này gặp phải tu sĩ đây? Mà đến giả đến tột cùng là cỡ nào tu vi, dám như thế cố tình làm bậy, thị giết người dường như trò đùa!

Nếu như tu vi của đối phương rất cao, hắn có thể làm được gì? Làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ trước, tất nhiên Lâm Nhất sẽ không lỗ mãng.

Âm thầm suy nghĩ, sợ rằng vẫn có người đuổi theo, Lâm Nhất và thầy trò Chân Nguyên Tử vội vã quay trở về.

Chờ đến khi quay trở lại trên thuyền, các đệ tử đều đã lên thuyền, Giang trưởng lão mới truyền âm, gọi Lâm Nhất đi vào trong phòng hắn.

- Lâm đạo hữu, lần này sợ rằng không dễ dàng rồi!

Lâm Nhất vừa đi vào gian nhà, Giang trưởng lão đã đứng dậy đón, sắc mặt lo lắng.

Hai người đi đến trước bàn, ngồi xuống, Lâm Nhất nhíu mày, hỏi.

- Lời nói của Giang trưởng lão có ý gì? Còn nữa, vì sao chỗ này lại có người tu tiên xuất hiện?

Giang trưởng lão nắm chặt tay vịn, nhìn thoáng qua Lâm Nhất, nói.

- Vốn dĩ ta còn nghĩ, phải đi đến gần vùng biển Đại Hạ, mới có thể gặp phải đồng đạo Tu Tiên, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, có thể ứng phó qua được. Ai ngờ một cơn bão trên biển lại đẩy con thuyền đi lệch hướng, cách xa Đại Hạ, lại gặp phải những đồng đạo ỷ mạnh hiếp yếu thế này.

Có lẽ mục tiêu của đối phương là đảo hoang này, hoặc là trên hòn đảo này còn có bí mật khó nói. Nhưng mà, người trong Tiên đạo sẽ không vô duyên vô cớ ra tay với phàm nhân. Đối phương đã là kẻ không chịu nói lý như vậy, ta chỉ sợ bọn chúng sẽ đuổi theo. Mà trên con thuyền này, chỉ có hai người có thể chống đỡ lại được. Nếu Lâm đạo hữu muốn bỏ mặc...

Nói đến chỗ này, Giang trưởng lão dừng một chút, dùng sắc mặt ngưng trọng nhìn Lâm Nhất, nói tiếp.

- Nếu Lâm đạo hữu muốn bỏ mặc cũng được, ta chỉ lo rằng Lâm đạo hữu một cây làm chẳng nên non. Cuối cùng, trên con thuyền này, không ai có thể may mắn thoát nạn được!

- Mặc dù không biết đối phương có bao nhiêu tu sĩ, tu vi thế nào, nhưng sao Lâm Nhất ta có thể bỏ trốn được chứ?

Lâm Nhất cười khổ lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói.

- Giang trưởng lão không cần lo lắng, chuyện trước mắt, chúng ta cùng tiến cùng lùi.

Lâm Nhất vốn tưởng rằng Giang trưởng lão muốn bàn bạc cách đối địch, không ngờ đối phương lo lắng hắn thấy nguy hiểm thì trốn qua một bên.

Chỉ tiếc là bây giờ chỉ có một con thuyền đi Đại Hạ. Nếu không, không ai chắc rằng phút cuối cùng Lâm Nhất có thể chỉ lo mỗi một mình bản thân, mặc kệ những người khác hay không.

Quân tử không tuyệt đường lui, Lâm Nhất không phải quân tử, nhưng hắn cũng không phải là người vô tình.

Giang trưởng lão vẫn lo lắng Lâm Nhất không quan tâm. Dù sao tu vi của hắn mạnh nhất, nếu có chuyện ngoài ý muốn, sợ rằng mọi người trên thuyền đều xong đời. Nên có thể làm cho đối phương ý thức được nguy hiểm đến, trong lòng cũng nắm chắc hơn một chút.

Con thuyền chờ xuất phát, chỉ đợi giương buồm lên. Mà lúc này rời khỏi đảo hoang mới là hành động sáng suốt nhất.

Hai người bàn bạc ngắn gọn với nhau, muốn gọi Tiêu đường chủ nhổ neo, Lâm Nhất lại cau mày, mở miệng nói.

- Chỉ sợ không đi được...

Bình Luận (0)
Comment