Vô Tiên

Chương 446

Một con thuyền hơi nhỏ, cách xa khoảng 3, 4 dặm, chặn ngang đường lui của con thuyền phái Thiên Long. Trên bờ biển, có hai người trẻ tuổi đang đứng, trên người mặc một bộ nho sam, sắc mặt ung dung, như hai đứa trẻ thoải mái, tản bộ trên bờ.

Con thuyền màu đen xa xa cũng không bằng được động tĩnh mà hai người trẻ tuổi này, có nhiều đệ tử phái Thiên Long đã nhận ra bọn họ, trong phút chốc, các đệ tử đều rút binh khí ra, sắc mặt căm phẫn.

Lâm Nhất chỉ nhìn qua con thuyền ở xa một lần rồi thu lại ánh mắt, đồng tử hắn co rút lại, tinh tế đánh giá ý đồ của hai người trẻ tuổi không quen biết kia.

Thanh niên cao cao kia khoảng chừng hai mươi, dáng người thanh tú, nhưng mặt trắng gầy, hai mắt híp dài, sắc bén như chim ưng, khí thế kinh người. Mà thanh niên lùn hơn mới khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặt tròn, mí mắt sắc, mặt nhỏ, da dẻ trắng nõn, khuôn mặt hắn làm cho người khác có cảm giác lạnh lùng mà gian xảo. Đối với vẻ bề ngoài của hai người này, Lâm Nhất cũng không quan tâm nhiều lắm, hắn chỉ ngạc nhiên là vì bên ngoài đảo hoang lại gặp được đồng đạo tu tiên mà thôi.

Nguời trẻ tuổi cao cao kia có tu vi Luyện Khí tầng bốn, mà người lùn thì kém hơn một chút, chỉ có tu vi tầng hai. Bọn chúng là ai vậy? Chẳng lẽ thuyền đã đến gần Đại Hạ rồi, tùy tiện nhìn thấy ai cũng là tu sĩ sao?

Trong lúc Lâm Nhất đang âm thầm thổn thức, Giang trưởng lão truyền âm đến. Sau đó, hai người nhảy xuống khỏi lầu lai, đi lên đón đầu.

.

Hai người trẻ tuổi kia nhìn thấy con thuyền của phái Thiên Long cách xa không đến trăm trượng phía trước, ngạc nhiên dừng bước. Bọn họ không nhanh không chậm đuổi theo, do ôm suy nghĩ muốn trêu chọc, cũng muốn dạy dỗ đám người trong giang hồ này, nên mới cho thuyền của mình đi chặn đường lui trước. Nếu không, đối phương trốn ra biển thật, vậy thì hôm nay chơi không vui rồi.

Ai ngờ rằng, thuyền của đối phương vẫn chưa trốn xa, còn xuất hiện một già một trẻ đi lên, còn là hai tu sĩ nữa? Điều này làm cho hai người cảm thấy bất ngờ!

Giang trưởng lão và Lâm Nhất nhảy xuống cách đối phương hơn mười trượng, Giang trưởng lão giành trước một bước, hai tay ôm quyền nói.

- Giang mỗ gặp qua hai vị đạo hữu! Không biết đệ tử môn hạ của ta đã phạm gì vào thiên uy, làm cho các hạ tàn sát người! Bây giờ, lại đuổi theo chúng ta đến tận đây, các hạ có ý gì?

Sắc mặt hai người trẻ tuổi kia hơi cổ quái nhìn nhau một chút. Sau đó, người lùn hơn nở nụ cười, ưỡn ngực chắp tay sau lưng, cười đùa nói.

- Ta còn nói sao đám người trong giang hồ này lại to gan, dám vượt qua đại dương, tự tiện xông vào Toại Đảo của ta, hóa ra là sau lưng có cao nhân như các ngươi làm chỗ dựa! Nhưng mà, một tên Luyện Khí tầng bốn, một tên Luyện Khí tầng hai, tu vi cũng chẳng có gì ghê gớm cả!

Giang trưởng lão nghe vậy, trong lòng hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn Lâm Nhất không thay đổi sắc mặt đi theo sát phía sau, sóng linh khí chấn động trên người hắn giống với Luyện Khí tầng hai.

Người lùn kia vỗ ngực, cực kỳ kiêu ngạo nói.

- Thấy hòn đảo này không? Trong 2000 dặm hải vực xung quanh đều thuộc về Nhan Gia ta. Mà các ngươi lại tự ý lên đảo khi chưa được sự đồng ý của chúng ta, đã phạm vào quy củ của Nhan Gia. Giết các ngươi thì sao, chẳng lẽ người nhà các ngươi còn muốn đến Nhan Gia ta hỏi tội à? Niệm tình hai người các ngươi tu hành không dễ, hãy bó tay chịu trói đi, nói không chừng hai huynh đệ ta sẽ tha cho các ngươi một mạng đấy!

Sắc mặt Giang trưởng lão cứng đờ, sau đó cố gắng nở nụ cười, ôm quyền nói.

- Chúng ta đến từ dị vực xa xôi, kiến thức nông cạn. Xin hỏi, Nhan Gia có lai lịch thế nào vậy, để chúng ta đến nhà thăm hỏi một lần!

Người trẻ tuổi dáng người cao cao kia cười nhạo một tiếng, ngẩng đầu lên nói.

- Lão già nhà ngươi không cần quanh co hỏi thăm tình hình nhà ta sao? Để ta nói cho ngươi biết cũng chẳng sao. Ta là Nhan Bỉnh, còn đây là huynh đệ Nhan Dĩ. Nhưng chỉ với tu vi của hai người các ngươi mà cũng muốn đến Nhan gia? Hừ!

Thấy đại ca tự mình ra mặt, tên Nhan Dĩ lùn kia càng thêm kiêu ngạo, lớn tiếng nói.

- Đệ tử Luyện Khí ở Nhan Gia có đến mười mấy người, tu vi bảy tám tầng không ít, thậm chí đại bá ta còn có tu vi tầng chín. Nói ra dọa chết các ngươi! Ha ha!

Mí mắt co quắp, Giang trưởng lão nghĩ thầm hỏng rồi, đối phương có bối cảnh lớn như vậy, hắn thở dài nói.

- Hai vị đạo hữu, chúng ta bèo nước gặp nhau, cần gì phải bắt nạt chúng ta như vậy chứ? Toàn bộ hòn đảo hoang này là của Nhan Gia, trước đó chúng ta cũng chẳng hề biết! Người cũng đã bị giết, chúng ta không truy cứu nữa, lập tức rời khỏi nơi này, có được không?

Vừa rồi thấy tu vi của đối phương không cao, còn muốn thử một chút, để có mặt mũi rời khỏi nơi này. Nhưng không ngờ gia tộc bọn chúng lại có bối cảnh như thế, Giang trưởng lão khiếp sợ trong lòng, chỉ muốn bảo vệ tính mạng của các đệ tử phía sau. Đối với hắn mà nói, vì con đường sóng yên biển lặng phía trước, cho dù phải nhịn nhục cũng không có vấn đề.

- Ha ha, lão già này nói hay thật, các ngươi nhanh chóng kêu người trên thuyền xuống hết đây, ta và đại ca ta muốn xem thử, có kẻ nào dám ăn cắp bảo bối trên Toái đảo không!

Tên lùn Nhanh Dĩ càng kiêu ngạo hơn, thấy lão già đối phương dù có tu vi cao hơn, nhưng lại sợ hãi bọn họ, còn về phần Lâm Nhất, hắn hoàn toàn không để vào mắt.

Lâm Nhất đứng phía sau Giang trưởng lão, nghe vậy thì ngẩn ra, muốn nói là người lấy bảo bối trên Toái Đảo chỉ có mình hắn. Khoan đã không đúng, Hỏa Linh Thạch nằm sâu dưới lòng đấy, không ai có thể tay không đi lấy thế này được. Nó cũng chẳng phải rau dại ven đường, muốn lấy phải đợi đúng giờ, nói như vậy, linh thạch kia không phải là bảo bối mà Nhan Dĩ nhắc đến. Vậy hai tên kia có ý đồ gì? Không có gì, chỉ lừa bọn họ mà thôi.

Cho dù đã sống cả trăm tuổi, Giang trưởng lão cũng bị hai tên ngang ngược không biết lý lẽ này làm cho tức giận đến điên người, nhưng lại lo lắng cho đệ tử phía sau thuyền, trong chốc lát không biết nên làm gì mới đúng!

Lâm Nhất thấy vậy, hơi do dự, nhếch khóe miệng lên, đi đến trước người Giang trưởng lão, nhìn hai huynh đệ một cao một thấp này, nói.

- Nếu nơi này là của Nhan Gia hết, chúng ta đã vô ý quá rồi, nhưng đi một đường đến đây, không hề thấy hòn đảo nào khác nữa! Không lẽ các ngươi…

Nói xong, hắn hơi dừng lại, cười gượng, sau đó ngẩng đầu lên.

- Tên nhóc kia, ngươi ấp a ấp úng cái gì, muốn nói gì thì nói đi!

Bình Luận (0)
Comment