Vô Tiên

Chương 570

- Ta nghĩ rồi, ta sẽ theo thuyền biển trở về. Mặc dù ta luyến tiếc Thanh Nhi nhưng trăm năm sau, ta đã thành đất vàng, chẳng phải cũng sẽ làm cho nàng càng thương tâm hơn nào!

Lúc này Từ Tử Huyên đã bớt đi vẻ điềm đạm nho nhã cùng nội liễm trước đó, lại thêm một phần ngây thơ đáng yêu cùng khao khát giống như một đứa trẻ. Trong giọng nói lộ ra sự bất đắc dĩ cùng không cam lòng, chờ mong cùng cô đơn!

- Nhớ năm đó, khi ta ở ven đường xin ăn, gặp Mộc chưởng môn dẫn theo Thanh Nhi đi ngang qua. Thanh Nhi thấy ta đáng thương lại năn nỉ Mộc chưởng môn dẫn ta đi. Năm đó, ta mới bảy tuổi!

Giọng nói Từ Tử Huyên vẫn trong trẻo, ánh mắt của nàng cùng ánh sáng của huỳnh thạch đan xen vào nhau, không biết là đang nói với hòn đá hay muốn than phiền với người bên cạnh.

- Từ đó trở đi, ta thành bạn chơi từ bé của Thanh Nhi, cũng thành sư tỷ của nàng! Đảo mắt đã mười mấy năm trôi qua, bây giờ Thanh Nhi không cần ta làm bạn nữa! Ta cũng nên trở về thôi!

Lâm Nhất rót đầy rượu vào hồ lô Tử Kim và cầm trong tay uống một hớp, buột miệng hỏi:

- Cô nương... trong nhà cô nương còn có ai không? Cô nương vẫn muốn quay về Cửu Long sơn sao?

Từ Tử Huyên nghe hắn nói thì rũ mí mắt xuống, hàng lông mi dài run rẩy, khẽ nói:

- Ta không có nhà, có thể Cửu Long sơn chính là nhà của ta!

Ánh mắt nàng nhìn sang Lâm Nhất, khẽ nói:

- Không trở về Cửu Long sơn, ta có thể đi đâu chứ?

Lâm Nhất đang giơ hồ lô lên chợt cảm thấy bất đắc dĩ! Từ Tử Huyên tuy là nữ nhi, không nói nàng xinh đẹp hơn người, cũng là người tâm tư kín đáo, lòng dạ rộng rãi lại hiểu ý người, lúc gặp chuyện trầm ổn không loạn, ứng phó thích đáng, thật đúng là người đứng đầu trong các nữ đệ tử của Thiên Long phái. Nếu người như thế có thể bước vào tiên đạo thì chắc chắn sẽ có thành tựu! Nhưng chuyện nhân gian mười phần đều không như ý người, càng chưa nói tới tiên đạo khó khăn như muốn lên trời!

Rượu vào trong miệng lại có phần đắng chát!

Dưới chân mỗi người đều có con đường riêng của mình phải đi! Có đôi khi khó tránh khỏi sẽ ao ước con đường bằng phẳng của người khác, than thở mình uổng phía cả đời!

Khổ cũng tốt, ngọt cũng được, vẫn phải đi từng bước; tiên có ung dung tự tại, phàm cũng có tự tại, đắng cay chua ngọt trong đó cũng chỉ có bản thân mình mới biết được!

Lâm Nhất không phải ngây thơ không biết gì về tâm tư của Từ Tử Huyên. Nhưng hắn có thể làm thế nào đây? Dọc con đường hồng trần để lại từng hình hài chán nản, có lẽ kế tiếp chính là mình. Đối mặt với sự thăng trầm, sinh ly tử biệt, hắn từng bàng hoàng, cũng từng bị lạc mất phương hướng, nhưng bao giờ cũng phải một mình cắn răng cứng rắn chống đỡ, đi về phía trước.

Trên con đường này, Lâm Nhất không cảm thấy mình có gì khác Từ Tử Huyên! Chỉ là hắn còn phải chạy xa hơn, cũng nhất định sẽ mất đi rất nhiều điều.

Một đời người không phải theo đuổi tàn sát bừa bãi huyên náo ầm ĩ thì bị hoa mắt bởi hồng trần ép tới để lại thi thể trên đường! Cái thật sự gọi là tiên đạo vẫn rất xa xôi! Bây giờ Lâm Nhất vẫn không nhìn thấy được.

- Cái ngọc bội này sử dụng rất tốt! Nếu không phải nhờ nó, sợ rằng ta đã sớm bị đụng tới vỡ đầu chảy máu rồi!

Từ Tử Huyên xoa trước ngực, giọng nói thoáng thay đổi, nhìn Lâm Nhất cười nói.

Lâm Nhất thu lại hồ lô rượu, cố gắng trấn tĩnh lại, suy nghĩ một lát mới lấy ra hai miếng ngọc bội nói:

- Nhiều ngày qua ta có chế luyện thêm một ít, đưa cho cô nương để đề phòng bất trắc!

- Cảm ơn!

Từ Tử Huyên liếc mắt đối phương rồi cẩn thận nhận lấy ngọc bội, giấu vào trong người.

Lâm Nhất xoay người sang chỗ khác còn nói thêm:

- Chúng ta cũng nghỉ được rồ, vẫn phải đi tìm lối ra mới được!

Từ Tử Huyên nhìn lại hang động lạnh lẽo, khẽ hỏi:

- Có thể dẫn ta đi cùng không?

- Cô nương ở lại đây một mình, ta cũng lo lắng. Lần này cô nương đi theo ta đi! Từ cô nương, cô nương xem thử...

Hai mắt Lâm Nhất đã trở nên rõ ràng, thái độ trở lại bình thường. Hắn chỉ vào nước sông nói:

- Sông nước này không biết chảy tới đâu, đi dọc theo con sông hẳn sẽ có không ít hang động tương tự với chỗ này chúng ta. Chúng ta đi theo dòng nước đi.

- Sư đệ nói rất phải. Như vậy chúng ta có thể tìm kiếm mấy người Hoằng An, vừa có thể tìm kiếm cơ hội thoát thân! Làm vậy rất hay!

Từ Tử Huyên nhìn theo hướng Lâm Nhất ra hiệu và khẽ gật đầu. Nàng mặc trang phục màu trắng lộ ra vẻ duyên dáng yêu kiều, không trang điểm lại có vẻ lạnh lùng cao ngạo. Biết đối phương lo lắng khi để nàng lại một mình, trong lòng nàng vui sướng, trên gương mặt có vẻ phong tình!

Lâm Nhất ném ra một đám mây xanh, bước lên và quay đầu lại nói:

- Đi theo ta!

Từ Tử Huyên nhẹ ừ một tiếng, tay nắm làn váy, bước nhẹ tới, đôi mắt tuyệt đẹp không ngừng tò mò quan sát phía dưới chân.

Một đám mây xanh bay ở trên con sông, chở hai người di chuyển về phía trước. Sau chút cảm giác không thoải mái ban đầu, Từ Tử Huyên khôi phục lại vẻ ung dung, theo Lâm Nhất quan sát hai bên bờ. Quả nhiên, hai bên sông đều có các loại hang động khác nay.

Mỗi một hang động đều được kiểm tra sơ qua, đám mây xanh dưới chân tất nhiên cũng không di chuyển nhanh được. Càng về phía trước thì mặt sông càng rộng hơn. Hai người đi về phía trước mấy trăm trượng, mặt sông đột nhiên trở nên rộng rãi, phía trước không ngờ là một hồ nước trong lòng đất, phía trên là vách đá cao mười mấy trượng, mặt hồ lại rộng hơn mười dặm.

Mây xanh chậm rãi đi tới trên mặt hồ.

Tõm tõm!

Tiếng nước bắn lên, Từ Tử Huyên ngạc nhiên nói:

- Trong hồ nước này có cá!

Bình Luận (0)
Comment