Vô Tiên

Chương 571

Mà trên mây xanh, Lâm Nhất lại không chú ý nhìn kỳ quan dưới đất này, hai mắt hắn kiểm tra mọi nơi, ánh mắt đột nhiên chợt nghiêm lại, khẽ nói:

- Đứng vững...!

Từ Tử Huyên vừa muốn lên tiếng trả lời, mây xanh dưới chân lại như cuồng phong cuốn the hai người, nhanh chóng bay về phía trước...!

...

Vương gia Hoằng An vẫn cho rằng mình xui xẻo. Nói cách khác, hắn cảm thấy mình rất đáng thương.

Hoằng An sinh ra ở nhà đế vương, lại không có số hưởng phúc! Làm Bình An vương gia chưa được mấy năm, lại gặp phải cảnh ngộ huynh đệ giết lẫn nhau! Các huynh đệ đều chết một cách khó hiểu, làm cho hắn luôn sống trong hoảng loạn! Cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế vô cùng thê thảm cùng đẫm máu, lạnh lùng tàn khốc cùng vô tình giống như đàn sói đang cướp miếng ăn!

Cũng may đại ca cùng một mẹ là người cười cuối cùng, còn không đợi Hoằng An cảm thấy may mắn, ca ca đã leo lên ngôi vị hoàng đế lại đột nhiên nghi ngờ hắn.

Rơi vào đường cùng, Hoằng An bỏ qua vị trí vương gia cao quý, lăn lộn cùng một đám người giang hồ lỗ mãng, sống khổ sở ở đầu đường xó chợ! Khổ tận cam lai! Có thể cuối cùng sẽ có một ngày hắn có thể khổ tận cam lai, nhưng hắn lại giống như vất vả đi mãi trong đêm dài, vĩnh viễn không thấy được ánh sáng bình minh.

Hoằng An vì lợi ích toàn cục mà đành nhân nhượng, lấy lễ qua lại cùng những người giang hồ. Nếu được những người giang hồ giúp đỡ, sau khi trở lại Đại Thương, hoàng huynh của mình có lẽ sẽ e ngại, mở một đường sống cho người đệ đệ này. Ai ngờ được hoàng huynh tâm cơ thâm trầm, lại cố ý lấy chuyện xa phu của đối phương tới làm to chuyện. Kết quả thế nào! Những người giang hồ kính trọng lại xa rời triều đình, không chỉ làm một vương gia mình mất mặt, cũng khiến cho mình cùng những người giang hồ đó sinh ra khoảng cách.

Mà thôi! Mạng của mình khổ cũng là do trời định trước. Sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng cũng sống sót đi tới Đại Hạ, chỉ nghĩ sau ki mình đi cùng những người này đến nơi, cầu xin ít đan dược mang về báo cáo kết quả. Mong hoàng huynh nể tình huynh đệ mà giữa một mạng, sau này làm vương gia nhàn tản mà thôi! Nếu không lại bái nhập môn phái trong giang hồ, cầu che chở cũng được!

Nhưng người số khổ, uống nước lạnh cũng giắt răng. Theo người khác lội nước cũng có thể bị nước cuốn trôi! Người bị cuốn đi còn có thể đứng lên, chó bị cuốn đi còn biết bơi! Cũng không hiểu sao, cuối cùng lại bị cuốn xuống đất.

Hoằng An uống một bụng nước mới được một bàn tay kéo đến bên bờ, mới hiểu được, chó chạy chỉ là chó chạy, vẫn không coi thường nước. Ngược lại người bên cạnh bơi không tệ lắm, vẫn nắm thật chặt cánh tay của hắn, mới khiến cho hắn không bị nước cuốn đi.

Hoằng An choáng váng không phân biệt được phương hướng, sau khi leo đến trên bờ liền xoay người co quắp ngã xuống đất nôn không ngừng, mãi sau thần hồn mới yếu ớt quay trở lại. Sau khi bình tĩnh, lúc này hắn mới nhớ tới hai người hầu, mờ mịt nhìn xung quanh.

Một gương mặt đầy máu xuất hiện ở trước mặt, Hoằng An sợ đến mức thiếu nữa thì bay cả hồn vía, nhìn quần áo cùng tướng mạo quen thuộc, hắn kinh ngạc nói:

- Hoằng Bảo, ngươi làm sao vậy?

Người kia lau máu loãng trên mặt, đó chính là Hoằng Bảo. Toàn thân hắn đầy những vết thương, quần áo rách nát không chịu nổi, vệt máu trên đầu vẫn còn rỉ ra.

Thấy Hoằng An không sao, Hoằng Bảo thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi xuống nói:

- Điện hạ không sao là tốt rồi! Tại hạ chỉ bị chút thương ngoài da, điện hạ không cần lo lắng!

Nói xong, hắn co quắp ngồi xuống. Đây cũng là một chút vết thương ngoài da sao? Trong dòng nước xiết, vì bảo vệ Hoằng An, hắn đã không biết bao nhiêu lần bị va vào đá, xương chỉ sợ cũng gãy mấy cái, đau đớn khó nhịn làm cho nam tử trung thành và tận tâm thiếu chút nữa không chịu nổi.

Hoằng An làm sao có thể nhìn ra được những điều này, nghe Hoằng Bảo nói vậy, hắn liên tục gật đầu nói:

- Được rồi. Chỉ là sau khi rời khỏi đây, vẫn phải tìm một lang trung tới khám cho ngươi!

Hoằng Bảo cố nặn ra một câu:

- Đa tạ điện hạ! Thứ lỗi cho tại hạ vô lễ! Ta cần băng một lát.

Hắn lại buồn chán rên một tiếng.

- A! Ngươi cứ làm đi!

Lúc này Hoằng An mới cảm thấy vết thương của đối phương không nhẹ, có chút luống cuống kêu lên.

Hoằng Bảo run lẩy bẩy móc từ trong người ra một bình sứ, cắn nắp bình ra và đổ vào trong miệng. Sau khi nuốt thuốc trị thương, sắc mặt hắn mới dịu xuống, tiện tay ném bình nhỏ, có chút khó xử quan sát lại bản thân.

Hắn khẽ cắn môi, lại xé vạt áo thành từng mảnh vải. Trên tay dùng sức hơi lớn nên động tới chỗ đau làm Hoằng Bảo toát mồ hôi lạnh đầm đìa.

- Ầm...

Theo một tiếng nước chảy, Hoằng An cùng Hoằng Bảo đều ngẩng đầu nhìn lại. Cách đó hơn mười trượng có một người từ trong nước bò lên. Đó chính là Bạch Tiềm Xuyên.

Cơ thể Bạch Tiềm Xuyên vốn gầy gò, bây giờ y phục ẩm ướt trông giống như một cây sậy trong nước, khá chật vật. Sau khi hắn nhìn thấy hai người thì vẻ mặt hơi run lên, ánh mắt đảo qua Hoằng Bảo trên người đầy thương tích, trong mắt mới có chút vui mừng.

- Điện hạ không việc gì chứ? Ta lo lắng gần chết!

Bạch Tiềm Xuyên rũ ống tay áo thấm nước, rất lưu loát nhảy tới bờ, vẻ mặt niềm vui chạy tới. Người này đúng là may mắn, tay chân lành lặn, xem ra không bị thương.

Hoằng An cũng mừng rỡ, vội nói:

- Ta không sao, nhanh tới xem vết thương cho Hoằng Bảo!

- Đúng là người tốt được trời thương! Vô cùng may mắn! Điện hạ không sao là tốt rồi, nô tài tới xem thử cho Hoằng thị vệ!

Bạch Tiềm Xuyên vừa chạy, trong miệng còn không ngừng cám ơn trời đất, mười phần là một nô tài trung thành.

Trong mắt Hoằng Bảo có vẻ lo lắng, hoảng loạn. Thấy Bạch Tiềm Xuyên đã đến bên cạnh, hắn không tiện từ chối, chỉ đành phải âm thầm cẩn thận.

- Ôi u! Hoằng thị vệ bị thương nặng như vậy sao? Đợi lát nữa chúng ta phải xem cẩn thận cho ngươi mới được! Chà chà, xương vai chẳng lẽ gãy rồi?

Bạch Tiềm Xuyên kinh ngạc cúi người, làm ra vẻ muốn xem vết thương trên vai của Hoằng Bảo.

Hoằng Bảo bị thương nặng, ngồi dưới đất hoạt động không tiện. Trong tai nghe được giọng điệu đối phương quan tâm lo lắng như vậy, trong lòng hoảng sợ. Hắn muốn xoay người, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vũ khí sắc bén xé gió...

Bình Luận (0)
Comment