Vô Tiên

Chương 594

span style="white-space:pre">

- Tại hạ tu vi thấp kém không đáng nhắc tới, đối với Tiên môn và gia tộc ngược lại không phải không biết gì cả. Trong dãy núi Hạ Tây này có không ít linh mạch, giúp cho Tiên môn và gia tộc cư trú. Tiên môn lớn có Chính Dương tông, nhỏ chút có Đan Nguyên tông, Ẩn Nguyên tông... Còn sót lại chính là một vài gia tộc rồi, hơi có chút danh khí chia ra làm Xích Hà lĩnh của Vạn gia, Tê Phượng Pha của Mộc gia, Thúy Ngọc phong của Nhan gia. Còn Mộc gia mà đạo huynh nói, có phải là Tê Phượng Pha của Mộc gia hay không?

Phan Văn Hiên nói.

Tê Phượng Pha của Mộc gia sao? Nghe giống như Tây Phượng sơn của Mộc gia, phải hay không phải, chỉ có đi mới biết.

Lâm Nhất đi theo Phan Văn Hiên bay qua hai đạo sườn núi, theo một dòng suối lại đi hai ba dặm về phía trước, đi tới một cái thị trấn nhỏ của dãy núi bao quanh theo sông ngòi mà thành.

Đây cũng là Lạc Hà trấn mà Phan Văn Hiên đã nói, có chừng trăm gia đình, là khu vực đi vào thâm sơn rừng rậm cần phải đi qua. Phòng ốc bên trong trấn được xây nên theo sườn núi bên khe suối. Gác làm bằng gỗ chiếm đa số, cao thấp chằng chịt, ban bác phong cách cổ xưa.

Bên chiếc cầu đá, dưới cây lớn, một cái tửu quán ngay đầu đường, nhìn tửu kỳ (cờ treo bảng hiệu tửu lâu) đã phai màu cùng bàn ghế cũ kỹ trước cửa, tiệm này cũng đã nhiều năm rồi.

Mưu cầu được sự mát mẻ, đoàn người liền ngồi xuống trước cửa tửu quán. Phan Văn Hiên chỉ vào cầu đá nói với Lâm Nhất:

- Qua khỏi chiếc cầu kia, là có thể đi vào sâu trong núi lớn. Thế nhưng núi cao rừng rậm, không chỉ có độc trùng mãnh thú rất nhiều, còn có chướng khí trí mạng, đi tới căn bản phân biệt không ra Đông Tây Nam Bắc, người bình thường tiến vào không ra được. Hướng nam của tửu quán còn có mấy con đường núi, tuy không phải đường bằng phẳng, nhưng cũng bốn phương thông suốt, có thể đi các nơi của Đại Hạ.

Phan Văn Hiên dẫn theo Lâm Nhất trên đường đi tới Lạc Hà trấn, miệng hắn vừa mới dừng lại đã tới, chính là tửu quán đầu đường, sau khi ngồi xuống, vừa ăn uống vừa tràn đầy phấn khởi nói ra kiến thức của mình. Mà những điều hắn nói, bất quá là chuyện tầm thường bên trong Đại Hạ Tu Tiên giới, nhưng Lâm Nhất lại mong chờ được biết.

Sau khi Lâm Nhất tùy tiện ăn hết vài món, bèn bưng lên chén nước chè xanh, quay đầu lại nhìn nhìn, thấy Bạch Tán Nhân lại len lén sờ soạng tìm tòi đi sát qua, như không nhìn thấy mọi người, một mình chui vào trong phòng uống rượu.

Lão đầu này có ý tứ! Lâm Nhất cũng làm ra vẻ không thấy, lại thầm nghĩ hồi lâu, lập tức lắc đầu, tâm tư đặt sang một bên.

- Thâm sơn đó nếu khó đi, Văn Hiên đạo hữu có gì chỉ giáo ta không?

Lâm Nhất như có điều suy nghĩ hỏi.

Phan Văn Hiên để chén cơm xuống, lại cầm ly trà lên uống một ngụm, mới móc ra một khối ngọc giản đưa cho Lâm Nhất, nói ra:

- Đây là 10 khối linh thạch đổi lấy đấy.

Thần thức có thể nhìn rõ, nghe được đồ văn tồn tại trong ngọc giản, giống như một loại thần thức lạc ấn, đơn giản dùng được. Ngọc giản này là do Giang trưởng lão trước khi lâm chung giao cho Lâm Nhất, ngẫu nhiên ở bên trong lưu lại một đoạn lời nói. Dù chưa tự tay chế tạo qua dạng ngọc giản này, nhưng pháp môn của nó cũng vẫn hiểu được.

Lâm Nhất nhận lấy ngọc giản, xuyên thần thức vào tra xét, giống nhau như đúc cùng đại đồ của Đại Hạ trên người mình. Khác biệt chính là, bên trên địa đồ nhiều hơn một ít tuyến lạc rất nhỏ, từng cái đối ứng nối tiếp đến từng Tiên môn cùng gia tộc. Nhìn thoáng qua, hắn lập tức đã minh bạch công dụng của những tuyến lạc này. Đây là con đường có thể đi lại khi tìm tới những Tiên môn và gia tộc.

Lâm Nhất thả ra ngọc ấn trong tay, hắn cười nói:

- Có vật này trong tay, tiết kiệm được thời gian tìm tòi trong núi lớn rồi!

- Nhưng cũng không đáng giá 10 khối linh thạch....! Lão đầu này lương tâm mờ ám rồi!

Linh thạch lại khiến cho Phan Văn Hiên nhớ tới Bạch Tán Nhân, nỗi đau bị mất linh thạch đã trở lại.

Bạch Tán Nhân bên trong tửu quán chưa hề đi ra biện bạch, hoặc có thể là giả điếc một lần. Lâm Nhất cười cười, lật tay móc ra 10 khối linh thạch đặt trước mặt Phan Văn Hiên. Linh thạch khiến cho hai mắt tỏa sáng, hắn không hiểu nhìn Lâm Nhất hỏi:

- Đạo huynh đây là. . . ?

Lâm Nhất đẩy linh thạch tới trước mặt Phan Văn Hiên, cười nói:

- Ta mua ngọc giản của ngươi.

- Đạo huynh nếu cần ngọc giản, đưa cho ngươi là được! Linh thạch này ngàn vạn lần không thể. . .

Phan Văn Hiên có chút mặt đỏ tới mang tai từ chối. Một tấm bản đồ chẳng qua là đáng giá một khối linh thạch, đi tới địa phương có tu sĩ tụ tập sẽ dễ dàng có thể mua được. Đối phương như thế, hiển nhiên muốn móc túi bên hông của mình để đền bù sự tổn thất hắn bị gạt.

- Đạo hữu không cần khách khí nữa! Địa đồ này đối với ta hữu dụng. Ngươi mới một phen giải thích, cũng khiến người được ích lợi không nhỏ. Có chút linh thạch không cần để ở trong lòng, coi như ta và ngươi kết giao bằng hữu đi!

Lâm Nhất không để cho hắn nói lời từ chối, liền thu hồi ngọc giản, đứng dậy đi gọi Mạnh Sơn tiếp tục lên đường.

Nói tới mức này, Phan Văn Hiên có chút ngượng ngùng nhận linh thạch, nhưng trong lòng đối với Lâm Nhất hảo cảm tăng nhiều.

Cái ngọc giản đó của Phan Văn Hiên, đối với Lâm Nhất quả thật có ích. Nếu không, hắn thật đúng là phải dẫn người mò mẫm thời gian dần qua trong đại sơn đi về phía trước, đây chính là lúc trước không ngờ tới. Nơi nào đường khó đi, nơi nào có độc chướng, cái đó không có trong địa đồ này. Ngoài ra, mua lại ngọc giản, cũng là giao hảo đối phương. Trên đường có chỗ gì không hiểu, tránh không được còn phải thỉnh giáo người ta. Dù sao mình mới tới Đại Hạ, việc không biết nhiều lắm.

Vào lúc hắn xoay người, vô tình hay cố ý nhìn lại trong tửu quán. Bạch Tán Nhân kia không ngờ lại gật đầu mỉm cười với mình. Thần sắc rất có ý tán dương. Lâm Nhất cũng mỉm cười đáp lại, rất tùy ý.

Hắn đi tới trước bàn của Mạnh Sơn, thấy Mộc Thanh Nhi và Từ Tử Huyên cũng ngồi đây. Sau khi thoáng chần chờ, Lâm Nhất vẫn ngồi xuống bên cạnh tán gẫu.

Mộc Thanh Nhi muốn chào hỏi Lâm Nhất, lại thấy thần sắc của hắn lãnh đạm bộ dạng không cho phép nói đùa, không làm gì khác hơn là tìm sư tỷ nói chuyện. Thế nhưng Từ Tử Huyên trước sau như một tự nhiên đối với sư muội gần trong gang tấc cũng phảng phất như không thấy vậy, sau khi bị gọi liền hai tiếng, lúc này mới chợt lên tiếng trả lời.

Lâm Nhất không để ý tới sư tỷ muội bên cạnh, hắn thương nghị cùng Mạnh Sơn. Sau khi hắn bảo mọi người chuẩn bị đủ những thứ như lương khô, nước uống, dược tài, liền vội vã tiến về đại sơn.

Sau khi rời khỏi Lạc Hà trấn, Lâm Nhất còn quay đầu nhìn một cái, Bạch Tán Nhân kia vẫn chưa theo kịp, hắn hơi yên lòng một chút. Một lão giả của Luyện Khí tầng ba tu vi, một mình xuất hiện trong Lạc Hà tiểu trấn, có chút cổ quái!

Mặc dù sau khi đi ra rất xa, thần thức của Lâm Nhất cũng âm thầm lưu ý phía sau lưng, vẫn như cũ không thấy thân ảnh của lão giả kia. Bấy giờ hắn mới cảm thấy mình có chút đa nghi.

Vào lúc đoàn người đi về phía trước cách xa hai mươi, ba mươi dặm, còn có thể ngẫu nhiên gặp được một hai người sơn dân đi săn bắn. Một lúc lâu sau, không thấy bóng người xuất hiện, đường dưới chân cũng bị cỏ dại che đậy, núi đá trở nên chót vót, tùng lâm cũng càng thêm dày đặc. Nếu không có Lâm Nhất và Phan Văn Hiên đi ở phía trước dẫn đường, người phía sau sợ là không dám đi về phía trước.

Đã có con đường vào núi, mặc dù dưới chân không có đường, phương hướng sẽ không đi nhầm. Lâm Nhất thầm nghĩ, ngọc giản này là mua đúng rồi! Ít nhất đối với mình và đoàn người Thiên Long Phái, 10 khối linh thạch mua vật này vẫn đáng giá.

Càng đi tới chỗ sâu của đại sơn, đường dưới chân càng khó đi. Đưa thân vào trong rừng rậm bao phủ bầu trời che lấp đại địa, căn bản không phân rõ được phương hướng. Sau khi đoàn người đi không tới nửa canh giờ, Lâm Nhất cẩn thận vẫn nhảy lên ngọn cây, sau khi xác định phương hướng không nhầm, bèn dùng thần thức tập trung vào địa phương phía trước, hắn mới nhảy xuống, tiếp tục dẫn mọi người đi về trước.

Phan Văn Hiên thấy thân thủ của Lâm Nhất nhẹ nhàng tiêu sái, hâm mộ nói ra:

- Phòng ngự thuật của đạo huynh có thể nói là luyện đến cực hạn, tại hạ chưa từng thấy qua có người nào nhẹ nhàng thoải mái như vậy!

Ngự Phong thuật cộng thêm Long Hành Cửu Biến, muốn khó coi cũng khó khăn! Trong lòng của Lâm Nhất có chút đắc ý, trên mặt cũng không tiện hiện ra. Sau đó hắn nói ra một câu:

- Ngọc giản này phải đa tạ Văn Hiên đạo hữu rồi. Nếu không thì, trong rừng rậm này thật đúng là không biết sẽ đi tới đâu là đâu nữa?

Phan Văn Hiên có chút ngượng ngùng, nói ra:

- Đạo huynh đây là cố ý dát vàng lên mặt ta chứ gì! Ngươi nếu không phải mang theo những người phàm tục này, ngọc giản kia cùng ngươi lại có chỗ dùng gì sao?

Lâm Nhất âm thầm gật đầu, nhảy lên đỉnh tùng lâm, cưỡi gió mà đi, làm gì sẽ lạc mất phương hướng! Lúc trước bản thân mình chính là cho rằng như thế. Thế nhưng giờ này bản thân mình dẫn theo nhiều người như vậy, cũng không thể đều theo mình đi lại trên ngọn cây! Nếu không có con đường cặn kẽ có thể đi, thật đúng là có phiền toái không nghĩ tới.

Đoàn người đi hai ngày như thế, đường tuy khó, nhưng cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Vào lúc ban đêm cắm trại, Lâm Nhất liền tế ra tứ tượng kỳ trận, mọi người đều gắn vào bên trong. Cờ trận như thế tức khắc che mưa che gió, lại tránh khỏi xà trùng xâm nhập, khiến cho Phan Văn Hiên thấy cũng liên tục tán thưởng!

Lâm Nhất cũng không có cách nào, đây không phải là thời điểm ẩn giấu. Giang trưởng lão cần nhờ đại sự, hắn cũng không thể qua loa cho xong. Mà Phan Văn Hiên này chẳng qua là Luyện Khí tu vi tầng hai, cũng không nhất định che giấu điều gì với hắn.

Đường càng lúc càng khó đi, hoặc là nói phía trước căn bản không có đường. Lá cây khô nát vụn dầy hơn thước, không cẩn thận một chút đạp lên có thể không thấy đầu gối. Phía trên dây leo kéo liền trời và đất, còn có rắn các màu bám vào. Mặc dù Lâm Nhất mở đường phía trước đã nhìn thấy lưỡi rắn phun ra nuốt vào, cũng cẩn thận giấu giếm, càng chưa nói những đệ tử phía sau. Không phải thanh âm gào lên của Mộc Thanh Nhi thì chính là tiếng chim hót vang vọng không hiểu mà chói tai. Cộng thêm vẻ ẩm ướt ngấm ngầm trong rừng rậm bao phủ bầu trời che lấp đại địa, khiến cho mọi người trong lúc đi lại lần lượt bị hành hạ.

Bình Luận (0)
Comment