Vô Tiên

Chương 595

Sau mười ngày đám người Lâm Nhất rời khỏi Lạc Hà trấn, xuyên qua một chỗ sơn cốc chật hẹp, bọn họ đi tới bên cạnh một chỗ hồ nước.

Hồ nước nằm trong tùng lâm xoay chung quanh, rộng chừng hai ba dặm, trên mặt nước sương mù mênh mông, tử khí trầm trầm. Chỗ cách hồ nước hơn mười trượng, không ngờ lại không có một ngọn cỏ, đây đặc biệt có vẻ quỷ dị so với hết thảy cảnh sắc chung quanh xanh um.

Lâm Nhất đứng bên cạnh hồ nước, quan sát bốn phía một phen, lại ngẩng đầu nhìn một chút sắc trời, cảm thấy trù trừ không chừng. Phan Văn Hiên bên cạnh nói ra:

- Trời đã hoàng hôn, phía trước là rừng rậm khó có thể đi lại, huống chi những đồng bạn kia của ngươi cũng mệt mỏi không chịu nổi rồi, không bằng ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đi tiếp.

Một nhóm 17, 18 người, Phan Văn Hiên có lời nói với Lâm Nhất, những người còn sót lại hắn ngay cả con mắt cũng không nhìn một chút.

Tu vi của Phan Văn Hiên tuy thấp, nhưng mà trong mắt hắn, người phàm chính là người phàm, tiên phàm cách nhau không thể vượt qua. Hoặc có thể, đây cũng là quy củ của Tu Tiên giới vậy! Ý trong ngôn từ của hắn nói có chút ý tứ đồng tình của những người giang hồ kia, đây là nghĩ tới mặt mũi của Lâm Nhất.

Tên đồng bạn này làm người thẳng thắn, rồi lại tự cho mình siêu phàm thoát tục, khiến cho Lâm Nhất không tiện nói gì.

Đám người của Thiên Long Phái đều là thần tình mệt mỏi, hoàn toàn không có vẻ ung dung khi rời khỏi Lạc Hà trấn. Lương khô nước uống sớm đã khô kiệt, hai ngày này không làm gì khác hơn là săn mồi lấp đầy bụng. Mà núi rừng không thấy ánh mặt trời kia còn phải đi bao lâu nữa, ngoại trừ Lâm Nhất người nào cũng không biết.

Trong ngày thường, Lâm Nhất đều yên lặng đi theo, hiện giờ lại đi ở phía trước. Sự không thích ứng ban đầu đã từ từ biến mất, cũng hầu như không thể chỉ chú ý bản thân mình chạy đi, vẫn nên nói gì đó với đoàn người mới được. Nghĩ đến đây, hắn đi tới trước người của Mạnh trưởng lão, hướng về phía mọi người nói ra:

- Phải hai ba ngày nữa, chúng ta có thể xuyên qua cánh rừng rậm này. Đêm nay chúng ta ở lại chỗ này, không nên tới gần hồ nước, để tránh bất trắc!

Hắn chỉ nói ít ỏi mấy câu thôi, đã khiến cho trong lòng mọi người rung lên! Hồ nước kia có chút bất thường, mặc dù không có người chỉ rõ, mọi người cũng có thể nhìn thấu một chút nào đó, mấu chốt là có thể đi rất nhanh ra rừng rậm.

Sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối xuống, Lâm Nhất cẩn thận vẫn thật sớm tế ra tứ tượng kỳ trận. Nhiều ngày tới nay, mọi người thành thói quen ở trong trận nghỉ ngơi. Đều là người tập võ, khoanh chân tĩnh tọa cả đêm, có thể thấy được cảnh vật mọi nơi, bản thân lại bình yên không lo.

Đây cũng là sự kỳ diệu của trận pháp, đều nằm trong lòng bàn tay của Lâm Nhất. Nếu không phải hắn muốn cho mọi người nhìn thấy sự vật, sợ là những người ngồi trong trận này cái gì cũng nhìn không thấy.

Sau khi mọi người ăn hết vài thứ đơn giản, liền cách xa hồ nước mười trượng, dựa lưng vào rừng cây ngồi vây chung một chỗ. Lâm Nhất nhìn sắc trời trở tối xung quanh, hắn khởi động trận pháp, những người bên cạnh rừng cây đảo mắt mất tung ảnh. Đây là pháp môn ẩn nấp của kỳ trận, ngoại trừ Lâm Nhất ra, trong trận không người nào biết bản thân đã biến mất bộ dạng.

- Đạo huynh, trận pháp này của ngươi đúng là bất phàm, có thể bao lấy mười, hai mươi người vào trong đó, diệu dụng vô cùng a!

Phan Văn Hiên nhìn bốn phía, tấm tắc khen ngợi.

Nhiều người như vậy ngồi vây quanh bên trong cái vòng mấy trượng, một chút không hiện lên chật chội. Chẳng qua là cùng vài người phàm ngồi chung một chỗ, khiến cho Phan Văn Hiên có chút không được tự nhiên. Cho nên hắn, mỗi đêm lúc cắm trại, hắn đều là tự tìm một góc. Lâm Nhất sợ lạnh rơi xuống đối phương, liền đi tới cách đó không xa, hai người nói chuyện cũng dễ dàng một chút.

- Văn Hiên đạo hữu cũng có gia tộc truyền thừa, không phải tán tu bình thường có thể so sánh, sẽ không phải chưa kiến thức qua trận pháp chứ?

Lâm Nhất cười hỏi. Hắn không tin đối phương là một tên nghèo vãi không có một đồng, vì 10 khối linh thạch cũng có thể đuổi theo thật xa. Gia tộc dù có xuống dốc, hắn cũng là gia tộc a!

- Ai! Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh a!

Sau khi Phan Văn Hiên than thở một tiếng, hắn nhẹ giọng nói ra:

- Năm đó Phan gia ta trong huyện Tế Thủy cũng là một trong gia tộc có danh vọng. Trận pháp lại đáng là gì! Chính là đại viện của nhà ta nhà cũ trăm gian phòng, cũng có từng tầng một trận pháp bảo vệ. Trong tộc có mấy chục tu sĩ, Trúc Cơ kỳ cao thủ liền có bốn năm vị. Thế nhưng xưa đâu bằng nay, trong gia tộc chỉ có ta cùng với hai vị thúc bá trưởng bối còn miễn cưỡng coi như là tu sĩ của Luyện Khí kỳ đi!

- Tục ngữ nói, người không có trăm ngày may, hoa không có ngàn ngày nở! Thế sự vốn vô thường, Văn Hiên đạo hữu phàm sự còn đã thấy ra chút ít! Nói không chừng sự thịnh vượng của Phan gia chính là bắt đầu từ đạo hữu đấy!

Lâm Nhất an ủi.

Phan Văn Hiên thở dài, người trẻ tuổi này một thân phong độ của người trí thức, trong khiêm tốn lại rốt cuộc có chứa một phần cố chấp. Trong ánh mắt mờ mịt và bất khuất bình tĩnh không nhầm. Hắn trầm mặc một lúc, nói ra:

- Đa tạ đạo huynh chúc lành! Sự tồn tại cùng với thịnh vượng của một gia tộc, quá khó khăn!

Thấy Phan Văn Hiên này có chút thẳng thắn, ngữ khí đột nhiên trở nên hàm súc, biết người này tất có khổ trung. Sự hiểu biết của Lâm Nhất đối với Đại Hạ Tu Tiên giới còn dừng lại trên bản đồ, hắn mang theo nghi vấn nói ra:

- Mỗi một gia tộc đều có mấy trăm năm tích uẩn mà thành, làm sao dễ dàng xuống dốc được chứ!

Nghe vậy, Phan Văn Hiên quay đầu liếc nhìn Lâm Nhất một cái, thấy ngôn ngữ của người này không giống trêu chọc, liền nói ra:

- Đồng hành cùng đạo huynh là người giang hồ đúng không? Tại hạ mặc dù chưa bao giờ liên quan chuyện giang hồ, lại cũng đã nghe nói qua giang hồ có môn phái phân tranh, thậm chí sống mái với nhau cũng thường xảy ra. Gia tộc cũng giống như thế!

Trên giang hồ là thế đó, Đại Thương như thế, Đại Hạ cũng như vậy. Gây nên bất quá là danh lợi mà thôi! Lâm Nhất đối với chuyện này tràn đầy cảm xúc, gật gật đầu cũng không lên tiếng.

Phan Văn Hiên tiếp lời nói ra:

- Sau lưng mỗi một gia tộc lại có Tiên môn đỡ lưng. Mà việc tranh đoạt linh mạch, ân oán cá nhân đều sẽ khiến cho Tiên môn ở giữa tranh đấu. Tiên môn với thực lực thấp người một bậc cuối cùng sẽ bị thua, tu sĩ bị giết, linh mạch bị đoạt. Còn những gia tộc dựa vào kia cũng sẽ gặp vạ lây. Nguyên nhân Phan gia ta xuống dốc chính là ở chỗ đấy. Chuyện cũ dĩ vãng, những chuyện đã qua của gia tộc cũng đều do trưởng bối trong tộc truyền miệng xuống.

Phan Văn Hiên nói tới chỗ này, lộ vẻ sầu thảm nhoẻn miệng cười, thở dài một tiếng nói ra:

- Phan gia có thể là tự ngã mà chết cũng khó nói.

Thần tình của hắn vào thời khắc này sa sút, hoàn toàn khác với ngày xưa, khiến cho người ta nhìn cũng không khỏi vì đó thở dài!

Phong cảnh và con đường dưới chân sau lưng mỗi người cũng khác nhau! Mà lựa chọn cuối cùng chỉ có hai, một là ngã xuống ven đường, một là tiếp tục tiến lên!

Tuổi tác cùng đối phương không xê xích bao nhiêu, mà kinh nghiệm bản thân và nhận biết lại không hoàn toàn giống nhau. Lâm Nhất cũng không biết làm thế nào khuyên giải an ủi đối phương, hắn không làm gì khác hơn là nói ra:

- Việc do người làm! Văn Hiên đạo hữu chớ nản lòng mới phải!

Ánh mắt của Phan Văn Hiên hàm chứa cảm kích gật đầu một cái! Trên đời này, không phải mỗi người cũng sẽ vào lúc ngươi đau lòng chú ý ngươi. Trong cuộc đời, người chân chính đã hiểu ngươi, cũng như cho ngươi lời an ủi hữu ích, càng ít!

Phan Văn Hiên vào lúc này có thể cần nhất chính là một lời an ủi!

Thời tiết đã đến tháng năm, trong núi rừng nóng bức vô cùng, không có một tia gió. Mọi người trong trận pháp giống như đặt mình trong trong một thế giới khác, cảm nhận không được bất luận sự khốn nhiễu nào của sự nóng ẩm.

Đêm dần khuya, một vầng Tân Nguyệt như câu treo lên ngọn cây. Bên dưới mặt trăng nhàn nhạt, trên hồ nước của rừng cây xoay chung quanh, sương trắng bay lên, từ từ phiêu tán mở, như muốn thôn phệ hết thảy.

Sương mù màu trắng kia thổi qua mặt nước, tràn qua chỗ trận pháp của mọi người, bao phủ tới rừng cây. Cây lá kia sau khi đụng phải sương mù, truyền đến tiếng vang bị rớt xuống, lại có lá cây khô héo vàng úa, không có gió thổi mà tự rơi.

Dị tượng kinh động đến mọi người trong trận, trái phải đều lộ vẻ động lòng. Đây vốn là lúc hoa nở, không ngờ lại cho người hàn ý tiêu sát!

- Khí độc!

Đây là thanh âm của Phan Văn Hiên. Mọi người nghe ngóng sắc mặt thay đổi. Nếu không có trận pháp của Lâm Nhất che giấu, ai có thể trốn được khí độc tử vong chạm vào này chứ?

- Xoạt... Xoạt...

Có tiếng nước được truyền đến từ hồ nước.

Mọi người chưa ổn định tâm thần vội vàng nín thở ngưng thần nhìn lại. Sương mù thật dày kia cuồn cuộn dữ dội một trận, như bị gió thổi, đua nhau bay tới bốn phía. Sương trắng trên hồ nước trong khoảnh khắc trở nên nhạt nhòa rất nhiều, chỉ có động tĩnh của tiếng nước là lớn thôi. Trên mặt nước yên tĩnh như nước đọng ấy, nổi lên từng đạo gợn sóng.

Lâm Nhất bên trong trận pháp ngưng tụ lại hai mắt, cũng âm thầm kinh ngạc! Đang lúc hoàng hôn, hắn thấy bên cạnh hồ nước không có một ngọn cỏ, liền cẩn thận lưu ý chung quanh, vẫn chưa phát hiện động tĩnh gì. Dưới thần thức dò xét, phía dưới hồ nước xanh đen khó phân biệt, sau đó hắn kết luận hồ nước này dị thường, liền không cho bất kỳ người nào tới gần hồ nước.

Bây giờ Lâm Nhất thấy dị tượng của hồ nước xuất hiện nhiều lần, hắn không khỏi có chút hối hận. Nếu không phải sắc trời đã tối, lại là Phan Văn Hiên đề nghị, hắn dứt khoát sẽ không để cho mọi người cắm trại ở đây. Thế nhưng hối hận cũng đã chậm, chỉ có thể trách bản thân mình bị ý nghĩ may mắn quấy phá.

- Xoạt...!

Tiếng nước càng thêm mãnh liệt, vào lúc mọi người ở đây mắt không chớp, tiếng cự vật vạch nước kinh động khắp nơi, cùng theo có chấn động do núi đá rơi xuống đất...

- Đông... Đông...

Trong dòng nước chảy cuồn cuộn, một cự vật lớn khoảng hai ba trượng, to y hệt như bãi đá chậm rãi trồi lên từ trong nước.

Một cái đầu lâu to lớn ngẩng lên dưới bệ đá, lại như bọ dáng của Giao Long được lưu truyền trong bức họa. Hai nhục cơ ở sau ót mơ hồ nhô ra. Hai mắt lớn chừng miệng chén nửa mở nửa khép, trước cai miệng dài có lỗ mũi lớn khoảng đầu người. Dưới hàm một loạt nhục tu thở dài hự hự rung chuyển không ngừng, trên dưới quanh người còn hiện đầy lân giáp chằng chịt.

- Hô...

Quái vật kia há to miệng rộng, phun ra một đạo sương trắng, như cuồng phong gào thét vậy. Bốn phía mặt nước tức khắc gió cuồn cuộn mây tuôn trào, thanh thế khiếp người!

Bên trong trận pháp có người kinh hô liền đứng lên, bị Lâm Nhất quát bảo ngưng lại. Hắn cũng truyền âm báo cho mọi người, trận pháp có pháp môn tàng hình ẩn tích, từng người không nên kinh hoảng!

- Đây là độc ngao!

Phan Văn Hiên lần này không lên tiếng, mà là truyền âm cùng Lâm Nhất.

- Độc ngao lại là ngư giao, chính là đầu thuồng luồng lưng rùa, ẩn thân chỗ sâu vùng lầy dưới nước, thích phun mây nuốt sương, cả người kiên cố, cứng rắn không thể phá. Bối giáp của nó là đồ vật tốt luyện chế pháp khí. Chỉ có điều con thú này chưa trưởng thành, xem ra là một một yêu thú cấp hai.

Phan Văn Hiên nói liên tục, hiển nhiên cực kỳ quen thuộc đối với con thú này. Trong lòng của Lâm Nhất biết trong ngọc giản của Huyền Nguyên chân nhân lưu lại thô sơ giản lược không hoàn toàn, dĩ nhiên, thấy con quái vật này cũng sẽ không hoàn toàn không biết lai lịch của nó.

- Tiêu đạo hữu, vật này nếu là yêu vật cấp hai, vậy sẽ dễ đối phó chứ?

Lâm Nhất có chút mong chờ muốn thử, tự phụ có thể giết quái vật này. Chỉ có điều hắn suy nghĩ một chút nên hỏi một câu.

Phan Văn Hiên lắc đầu liên tục, truyền âm nói:

- Con thú này tu vi không kém gì tu sĩ của Luyện Khí kỳ tầng sáu. Độc vụ của nó hãy còn không có gì đáng ngại, chỉ có thể xác vô cùng cứng rắn, chính là tu sĩ của Luyện Khí tầng chín cũng khó mà rung chuyển một thân kiên cố của nó. Đạo huynh không được vọng động, để tránh dẫn đến mầm tai vạ!

Lâm Nhất nghe xong Phan Văn Hiên nói, hắn lo lắng. Nếu như quái vật này lên bờ, đụng phải trận pháp thì sẽ như thế nào? Nếu như trận pháp lộ ra sơ hở ra, những người của Thiên Long Phái khó tránh khỏi phải gặp khói độc kia đồ hại.

Lâm Nhất vừa mới đánh ra hai pháp quyết gia cố trận pháp, một đạo kiếm cầu vồng lao tới từ xa, sau đó lướt qua ngọn cây, dạo qua một vòng vây quanh độc ngao kia, từ bên trên nhảy người xuống. Thân của hắn cao to, tướng mạo không tầm thường, dưới hàm ba hàng râu xanh tăng thêm khí độ trầm ổn. Hắn rơi trên mặt đất, điểm ngón tay một cái, phi kiếm kia lóe lên quang mang một cái, lập tức bay vút lên hơn trượng.

Độc ngao kia mới vừa tới mép nước, cảm nhận được nguy cơ hàng lâm, nó vung vẩy dưới cái đầu, há ra cái miệng rộng như sư như hổ gầm rú một tiếng. Tiếng rung mười dặm, bốn phía sương mù theo đó chợt chậm lại, khí thế của nó khiếp người. Trong trận pháp, mọi người của Thiên Long Phái không khỏi vì đó động dung.

... ... ...

Bình Luận (0)
Comment