Vô Tiên

Chương 845

Thạch đài bỏ không chỉ lớn khoảng ba thướng, một chùm sáng nhu hòa bao phủ lấy nó.

Lâm Nhất đứng trước thạch đài, lẳng lặng ngắm mảnh long giáp nhỏ chừng một thước, lại quan sát tỉ mỉ trận pháp nho nhỏ này. Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua đám Dư Hành Tử đang từ từ đến gần, lại chuyển hướng nhìn về phía thang lầu, trong thần sắc có chút chần chờ.

Chốc lát sau, Lâm Nhất chậm rãi giơ cánh tay lên, tạo thành ngũ chỉ chộp tới. Long văn trên cánh tay kia lóe lên một cái, một con xích kim diễm long dài hai, ba thước biến ảo ra. Không có khí thế kiêu ngạo từ trước, lúc này kim long có vẻ rất khéo léo, men theo chùm sáng nhu hòa kia rồi vội vàng bay lên.

Trước thạc đài sinh ra dị trạng làm đám Dư Hành Tử, Đạt Mông không khỏi dừng bước, trong lòng mỗi người đều sốt ruột nhưng cũng bất đắc dĩ. Cách xa nhau khoảng bảy, tám trượng, có cấm chế ngăn trở, căn bản không có cách nào bắt được tiểu tử kia, chỉ có thể lo lắng suông trừng mắt đứng đó. Yến Khởi khá có tâm đắc với Chính Dương Kim Long thủ, nhưng đối với con kim long thật nhỏ nhưng lại dị thường linh động kia, ánh mắt gã lại tỏ ra tán thưởng.

Sau vài hơi thở, nhìn thấy tất cả không việc gì, ngũ chỉ của Lâm Nhất nắm vào trong hư không một cái. Kim long đâm thẳng đầu vào trong ánh sáng, bao lấy mảnh long giáp nhỏ, quay đầu bay ra. Lúc Dư Hành Tử lớn tiếng quát bảo ngưng lại, dị biến lại xuất hiện. Chỉ thấy bên trong tầng tám của Huyền Thiên điện đột nhiên vang lên một tiếng vang nặng nề, một luồng khí cơ cuồng loạn thổi tới, sau đó, trong khoảng mười trượng tràn ngập bụi mù nhàn nhạt.

Lâm Nhất càng hoảng sợ hơn, nắm lấy long giáp rồi xoay người chạy về hướng thang lầu. Mấy tên cao thủ trố mắt tại chỗ, chợt hiểu ra, lúc sắp sửa lên đường lại nghe Quyền Vưu của Định Hải tông kinh hô thất thanh:

- Đó không phải là Uổng Xích trưởng lão sao?

Cách đó không xa hiện ra thân hình của một lão già, chính là Uổng Xích đang bị cấm chế cắn nuốt. Chỉ có điều lúc này ông ta tóc tai bù xù, trợn tròn đôi mắt, tay mang theo phi kiếm, dáng vẻ còn kinh hồn bất định.

- Mau đuổi theo tiểu tử kia, Uổng Xích trưởng lão có ta quan tâm!

Công Dã Bình nhìn thấy Lâm Nhất đã chạy mất dạng thì vội vàng đúng lúc lên tiếng nhắc nhở. Long giáp bị người khác lấy mất, cấm chế nhất thời tiêu tan, nếu không, tiểu tử kia sao lại chạy nhanh vậy được! Gã nói xong, mấy người còn lại đã đồng thời xông về hướng thang lầu.

...

Tầng thứ chín của Huyền Thiên điện dường như được đặt dưới bầu trời đêm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Chín cái long chuyên chống đỡ khung trời, nhật nguyệt chiếu rọi, ánh sao rực rỡ. Dưới bầu trời đêm mênh mông vô ngần, điện thất to khoảng mười trượng đắm chìm trong một tầng tinh quang nhàn nhạt. Trên thạch đài huyền không ở chính giữa kia bị một màn ánh trăng từ chân trời bao phủ. Tia sáng như sao chiếu tới tận đây. Nó cô độc cố thủ một mình một góc, trong khu dạ quang này có vẻ vô cùng tịch liêu.

Ánh mắt của Lâm Nhất rơi trên thạch đài kia. Phía trên đó cũng đặt một đồ vật cô độc ở đấy, hiển nhiên là một món bảo vật, nhưng lại dị thường mộc mạc, không hề tầm thường chút nào. Nhưng hắn cũng tràn đầy ngạc nhiên, vật kia nhìn có chút quen mắt.

Phía sau truyền tới động tĩnh làm Lâm Nhất không rảnh suy nghĩ nhiều. Trong mắt hắn lóe lên xích mang, vội vàng tìm đường đi về phía trước.

Lúc sau, đám Dư Hành Tử chạy tới. Khi đi vào một bầu trời ánh sao, mọi người ngạc nhiên. Còn dưới thạch đài bao phủ bởi ánh trăng kia đang lẳng lặng có một miếng ngọc phiến không trọn vẹn khiến người ta như lạc vào mây mù.

Cần biết, đây chính là bảo vật ở tầng thứ chín của Huyền Thiên điện, bảo vật bảo tồn ở đây chính là trọng bảo tiên gia! Nhưng ngọc phiến không trọn vẹn này nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ của bảo vật! Nhìn thấy tên tiểu tử kia đang chậm rãi đi vào giữa, đám Dư Hành Tử gấp gáp, lúc đang định tìm kiếm lối đi, Công Dã Bình tới sau vừa nhìn đã tỏ ra kinh dị, lên tiếng hô.

- Tiểu tử! Long giáp thuộc về ngươi, ngọc phiến này chính là vật mà Hắc Sơn tông ta nhất định phải có!

Dư Hành Tử vẻ mặt lo lắng, bất chấp tính toán với Công Dã Bình, vội vàng lớn tiếng nói:

- Tiểu tử, tất cả bảo vật trong Huyền Thiên điện này đều là của Huyền Thiên môn ta, không cho người ngoài nhúng chàm! Nếu như ngươi dám tiếp tục động thủ động cước, sau ta sẽ tính một lượt với ngươi, lão phu nhất định làm ngươi không chịu nổi!

- Lâm Nhất, ngươi cứ đoạt đồ rồi chia sẻ với tông môn, Chính Dương tông chưa chắc không thể thay ngươi gánh vác phần trách nhiệm này!

Thân là các chủ của Chính Dương tông lại là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, hành trình tới Huyền Thiên tiên cảnh lần này, Yến Khởi cũng không phải tới xem náo nhiệt. Gã từ ngọc phiến tầm thường đã nhận ra một tia không tầm thường. Nếu có thể lấy được cơ hội tu thành Nguyên Anh từ trong đó, cho dù trở mặt với Huyền Thiên môn thì có thể thế nào?

Cách nhau không xa, ai nói gì cũng có thể nghe rõ. Lâm Nhất cũng không quay đầu lại, chỉ lo tới gần thạch đài.

Bình Luận (0)
Comment