Vô Tiên

Chương 846

Một canh giờ trôi qua, đám tu sĩ của mấy đại tiên môn nhao nhao xông lên tầng thứ chín của Huyền Thiên điện, lại chỉ có thể thủ ở ranh giới quan sát, không ai dám đi về phía trước thêm nửa bước nào.

Chỗ xa mấy trượng, Đạt Mông, Dư Hành Tử, Yến Khởi, Quyền Vưu nối gót nhau thong thả di chuyển. Còn Lâm Nhất đã đi tới gần thạch đài một trượng, một tay hắn mang theo Lang Nha kiếm, một tay cầm mảnh long giáp nhỏ vàng chói lọi.

Vốn muốn thu long giáp vào trong túi càn khôn nhưng thử mấy lần đều không thể làm được, Lâm Nhất chỉ đành cứ thế dùng tay cầm. Chỉ có điều, long giáp quá mức bắt mắt, cứ như vậy cầm ở trong tay như đang cầm trọng bảo dạo phố vậy, khó tránh khỏi việc thu hút ánh mắt của người khác.

Lan Kỳ Nhi đi cùng sư môn cũng đã tới đây, nhìn thấy Lâm Nhất không có việc gì, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Còn Tiển Phong đang sưng nửa quai hàm, trong ánh mắt oán độc mang theo vài phần ghen tỵ, hận không thể nuốt chửng tên tiểu tử kia.

Dưới ánh sao ảm đạm, hơn mười người dè dặt coi chừng sát biên cấm chế. Một chùm ánh trăng có vẻ chói mắt tôn thêm ngọc phiến trên thạch đài có phần thần bí bất phàm. Xuyên qua từng khe hở của cấm chế, Lâm Nhất rốt cục đã tới được chỗ còn cách ba thước. Ánh mắt của hắn rơi vào ngọc phiến, ngẫm nghĩ trong chốc lát, không nhịn được mà lắc đầu.

Vẫn chưa vội vã lấy ngọc phiến đi, Lâm Nhất xoay người một cái.

Lan Kỳ Nhi vẫn đứng đó, chỉ có điều ánh mắt chứa vẻ buồn rầu, đang nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu; Ngọc Lạc Y cùng Mộc Thiên Viễn lại đang ngó chừng long giáp và ngọc phiến, cùng vẻ mặt độc nhất vô nhị của rất nhiều tu sĩ, hiển nhiên là chưa phục hồi lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc; còn Đạt Mông vẻ mặt hung ác nham hiểm đang toàn lực sử dụng thần thức, hai tay bắt lấy nhau đang không ngừng thôi diễn phương pháp cấm chế; sau đó Dư Hành Tử ở một bên lưu ý tình hình trước sau, vừa không quên ngẩng đầu quan sát, thần sắc là sự cấp thiết không rõ; Yến Khởi tay vuốt râu xanh lại có vẻ ung dung hơn nhiều, chỉ có điều trong con ngươi của gã có sự thiết tha vừa nhìn đã hiểu; đi ở sau cùng, Quyền Vưu mặt không chút thay đổi, không ai thấu hiểu được tâm tư của gã; Công Dã Bình đứng ở trước nhất của đoàn người phía sau cùng, tuy mặt vẫn mỉm cười nhưng lại thờ ơ với mấy vị nữ tử mỹ mạo cách đó không xa, đang nhìn chằm chằm ngọc phiến trên đài, có vẻ cực kỳ quan tâm.

Nhìn tất cả quanh mình ở trong mắt, lại ngẩng đầu đánh giá chung quanh một cái, sau đó Lâm Nhất mới nhìn về phía thạch đài trước mắt. Khi lần nữa nhìn về phía thạch đài ở trước người, hắn có chút chần chừ không quyết. Lấy đi đồ phía trên, nói không chừng sẽ giống tình hình mới vừa rồi, cấm chế của nơi đây sẽ biến mất trong nháy mắt. Nếu như vậy sẽ không còn chút trở ngại nào, một mình đối mặt với mấy đại cao thủ Kim Đan hậu kỳ, chỉ sợ mình trong nháy mắt sẽ bị bắt.

Nếu không lấy mảnh ngọc nhỏ trên thạch đài đi, đám người Đạt Mông sớm muộn gì cũng sẽ đuổi tới cạnh mình. Mà tầng cuối cùng của Huyền Thiên điện này đã không còn thang lầu nữa, chỗ mới đi tới cũng đã bị rất nhiều tu sĩ chặn sít sao, phải làm sao mới ổn đây?

Bất đắc dĩ, Lâm Nhất ngẩng đầu lên. Thầm nghĩ, trừ phi bầu trời đêm trên đầu là thật, nếu không, hôm nay thật đúng là lên trời không đường, xuống đất không cửa! Đó chẳng qua là dị tượng do cấm chế biến thành mà thôi! Lập tức hắn liền tự giễu lắc đầu, nhìn thạch đài tới xuất thần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thạch đài hình tròn dày khoảng một thước, phương viên rộng ba thước giống như một cái bàn đá cách mặt đất năm thước, cứ như vậy bỏ không. Một chùm ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, bao phủ nó vào bên trong. Còn miếng ngọc phiến nhìn có vẻ quen mắt kia dường như được một tầng cáu bẩn bao xung quanh, bề ngoài xấu xí, lẳng lặng nằm ở đó.

Suy nghĩ một chút, đuôi lông mày của Lâm Nhất hơi nhướng lên, thu Lang Nha Kiếm vào, chậm rãi vươn ngón tay ra. Lúc vừa chạm tới tầng ánh sáng kia, hắn ngừng khí tức lại. Đã thấy ngón tay dường như động phải một bức tường vô hình nhẹ nhàng mềm nhũn rất có sức dẻo dai, lại không phải không có gì phá nổi, gần giống với cấm chế trên thạch đài ở tầng tám.

Trên tay không dám dùng sức, lúc đang cân nhắc xem nên làm gì, Lâm Nhất bỗng nhiên nâng tay trái lên. Kim quang trên long giáp tỏa sáng lóa mắt, rất dị thường.

Vừa động tâm niệm, Lâm Nhất đưa tay trái đang cầm long giáp lên. Ánh trăng như nước chảy xuyên qua lớp vảy vàng óng, như hòa cùng với nguyệt quang, giao hòa chiếu rọi. Sau khi từng tầng quang mang nổi lên, cánh tay hắn đã dễ dàng thăm dò vào bên trong.

Thân hình khẽ động, Lâm Nhất mượn cơ hội nhẹ nhàng nhảy lên, rơi xuống trên thạch đài. Lúc hai chân hạ xuống, hắn hết sức cẩn thận, lập tức khoanh chân ngồi xuống một góc của thạch đài.

Không để ý tới vẻ mặt của rất nhiều người vây xem, Lâm Nhất đặt long giáp ở trước mắt. Cái vảy lớn khoảng hơn thước vàng óng như kim lại cứng rắn tựa như sắt thép, chỗ tiếp xúc với bàn tay liền có thể cảm nhận được uy lực cường đại. Hắn ngẫm nghĩ trong chốc lát, bắn ra một cái thủ quyết, không đợi bay tới bên ngoài, trước mặt liền phun một ngụm tinh huyết lên.

- Tiểu tử, không ai đoạt long giáp của ngươi đâu, hà tất phải nóng ruột như vậy. Lấy ngọc phiến cho Công Dã Bình ta, Hắc Sơn tông đảm bảo ngươi không có vấn đề gì.

Công Dã Bình cất giọng nói.

Dư Hành Tử hừ một tiếng, nói:

- Tiểu tử, nếu như ngươi thức thời, nhanh chóng mang long giáp và ngọc phiến tới cho lão phu. Lão phu đảm bảo với ngươi, tha thứ cho ngươi chuyện trước kia cũng không phải không thể.

Bình Luận (0)
Comment