Vô Tiên

Chương 92

- Ơ...! Còn có một sư muội xinh đẹp à! Vi huynh đã thất lễ rồi!

Nói xong, đôi mắt y không ngừng quan sát Hứa Nguyệt từ trên xuống dưới.

Hứa Nguyệt trở tay không kịp, cổ cũng ửng đỏ.

- Ôi! Ta nói này, ngươi là ai vậy? Sao còn nói nhiều hơn cả Tưởng mỗ chứ?

Chân mày Tưởng Phương Địa dựng ngược, bất mãn nói.

Vẻ mặt Đại Viễn Hải cũng trở nên lạnh lẽo, im lặng không lên tiếng. Lâm Nhất phía sau cũng thoáng nhíu mày. Nhân vật giống như thiếu niên hư hỏng này chính là người đã xô đẩy mình ở trên bến tàu, chẳng biết tại sao lần này không dẫn theo tùy tùng mà lại tới đây.

Người trẻ tuổi mặc áo gấm thấy Tưởng Phương Địa trừng mắt nhìn mình chằm chằm thì vội vàng rời tầm mắt khỏi Hứa Nguyệt, trên mặt lộ vẻ lấy lòng nói:

- Vị sư huynh này xưng hô như thế nào vậy? Tại hạ là Kim Khoa, cũng là đệ tử ngoại môn được tiêu cục đề cử lần này. Mộc quản gia của tiêu cục chính là ông ngoại ta. Sau này mọi người đều là huynh đệ, vẫn mong chiếu cố nhiều hơn, ha ha!

Nói chuyện nói xong, vẻ mặt y còn rất đắc ý.

Sắc mặt Tưởng Phương Địa dịu xuống, nắm tay nói:

- Tại hạ là Tưởng Phương Địa, vị này là Đại Viễn Hải, vị này chính là Hứa Nguyệt cô nương, người phía sau...

- Tại hạ Lâm Nhất.

Thấy Tưởng Phương Địa chỉ tay về phía mình, Lâm Nhất không làm ra dáng vẻ ở bến tàu nữa mà thản nhiên nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn Kim Khoa.

- Ơ... Là tên nhà quê nhà ngươi sao? Ha ha! Tiểu tử này thật thú vị!

Kim Khoa nhìn thấy Lâm Nhất liền mừng rỡ bừng tỉnh, trong mắt lộ ra vẻ trêu tức cười nói. Sau đó sắc mặt y chợt nghiêm lại, nghi ngờ hỏi:

- Vì sao tiểu tử ngươi lại ở đây? Chẳng lẽ cũng là...

Tưởng Phương Địa thấy thế lại không biết hai người gặp mặt thế nào, vội nói:

- Nếu Kim huynh cũng là người một nhà, sau này chúng ta còn có cơ hội gặp gỡ. Không biết Kim huynh có ra ngoài không?

Kim Khoa đảo tròng mắt nói:

- Nghe ông ngoại ta nói, nơi này còn ở mấy người bạn đồng hành mà chưa kịp thăm hỏi mọi người, hôm nay ta tới gặp các vị nhóm, cũng tiện để mọi người làm quen với nhau.

Y nói xong liền nhìn về phía Lâm Nhất cười rất kỳ lạ rồi xoay người rời đi.

Tưởng Phương Địa cũng cười ha hả, đánh tiếng với mấy người phía sau, sau đó cũng đi theo ra ngoài.

Lâm Nhất tự nhận mình không đắc tội Kim Khoa, trái lại là người này đắc tội mình trước. Bây giờ chẳng biết tại sao bọn họ thành bạn đồng hành, làm cho trong lòng hắn không ngừng cười khổ.

Trời đất này rộng lớn đến mức làm cho ngươi vừa quay lưng xoay người một cái đã thành trời nam đất bắc. Trời đất này cũng nhỏ đến mức làm cho ngươi không thể không gặp lại người ngươi chán ghét. Trong trời đất này ngược lại cũng thật nhiều điều khiến người ta khó chịu!

Kim Khoa khinh thường bộ quần áo của mình nên cố ý trêu đùa bắt nạt mình, còn xem đây là trò vui.

Được rồi! Chỉ cần ngươi thích là được!

Lâm Nhất mím môi, trên mặt thoáng có ý cười và đi theo mấy người ra khỏi cửa viện.

Mấy người ra khỏi viện, Kim Khoa đi đầu rẽ mấy lần lại theo cửa phụ ra khỏi tiêu cục Long Thành.

Trên đường, Kim Khoa mời Hứa Nguyệt cùng Tưởng Phương Địa đi cùng, ba người đi ở phía trước.

Kim Khoa thỉnh thoảng nói lời lấy lòng Hứa Nguyệt, làm cho nữ tử hay xấu hổ này không ngừng đỏ mặt. Y vui mừng đắc ý, không nén được vui mừng nhưng sợ khiến cho Tưởng Phương Địa thấy vắng vẻ nên thỉnh thoảng nói đùa vài tiếng. Dọc đường đi, ba người này vừa nói vừa cười.

Đại Viễn Hải lặng lẽ đi theo ở phía sau, vẻ mặt vẫn buồn bực không đổi. Lâm Nhất cũng chỉ đành phải đi một mình phía sau, chắp tay sau lưng, bên thắt lưng có bình hồ lô lủng lẳng, không ngừng quan sát cảnh đường phố hai bên.

Phía đông tây của Tần thành có ba con đường lớn, phía nam bắc lại là một đường phố có vô số hẻm nhỏ nối liền với nhau. Một nhánh sông Tần Thủy xuyên qua thành, trước mắt là một cây cầu đá rất lớn nối liền hai bờ sông. Trên mặt sông không ngừng có thuyền qua lại. Ánh nắng ban mai chiếu xuống mặt nước tạo thành từng gợn sóng lấp lánh.

Lâm Nhất đứng ở trên cầu nhìn các quang cảnh khác nhau giữa trên bờ cùng mặt nước, trong lòng thấy khoan khoái.

Lâm Nhất không cần mua thêm gì. Áo quần hắn cũ rách đã sớm quen. So với nói là đi dạo phố, ngược lại còn không bằng nói là đi theo làm một tùy tùng cho đám người Tưởng Phương Địa. Cả đoàn người chẳng qua cũng chỉ đi theo Hứa Nguyệt mua thêm chút bột nước, son môi, làm cho Kim Khoa luống cuống tay chân không ngừng móc bạc.

Hứa Nguyệt từ chối không được, cũng bất đắc dĩ đỏ bừng mặt, không thể làm gì khác hơn là mặc cho mặt vàng của Kim Khoa càng thêm vàng, vẻ mặt rạng rỡ.

Tần thành là tòa thành lớn nhất mà Lâm Nhất đã từng gặp. Trong thành này sợ phải đến hơn mười vạn người. Trên đường đi có các cửa hàng mọc lên như nấm, đủ mọi hàng hóa mới lạ rực rỡ muôn màu khiến người ta không kịp nhìn. Trên đường phố, người qua lại không ngừng, ồn ào náo nhiệt khác thường.

Mấy người tùy ý đi dạo, thời gian trôi qua rất nhanh, không để ý mà đã đến buổi trưa từ lúc nào.

Kim Khoa kêu la không ngừng, muốn mời đám người ăn một bữa ăn ngon. Tưởng Phương Địa tất nhiên cam tâm tình nguyện, Đại Viễn Hải cũng không có ý kiến, Hứa Nguyệt là người không có chủ kiến.

Lâm Nhất nhún vai, làm ra vẻ từ chối cho ý kiến. Hắn cũng đi theo mấy người đi vào một tửu lâu.

Tửu lâu rất đông khách, tiếng người cười nói ồn ào. Ở tầng một đã có khách ngồi đầy, không còn bàn nào trống nữa.

Nhóm năm người theo tiểu nhị lên tầng hai. Ở gần cửa sổ vẫn còn hai bàn để trống. Bàn này sát cửa sổ, có thể nhìn thấy được cảnh đẹp ven sông, thật ra cũng là một nơi tốt để nâng cốc đón gió.

Kim Khoa thấy Lâm Nhất cũng đi theo thì vô cùng đắc ý, cười nói:

- Chắc hẳn Lâm huynh đệ mới đến tửu lâu này lần đầu nhỉ?

Chắc vì ở trước mặt Hứa Nguyệt nên Kim Khoa không gọi mình là tên nhà quê sao?

Lâm Nhất bình tĩnh gật đầu và “Ừ” một tiếng.

- Ha ha! Tửu lâu này có tên là Bằng Thủy Các. Rượu ngon Tiên Nhân Túy lại càng nổi danh hơn, các loại tôm cá tươi, chim quý hiếm đều có thể nói là tuyệt nhất! Hứa muội, đợi lát nữa muội phải nếm thử mới được đấy! Ha ha, hôm nay vi huynh sẽ đãi khách.

Kim Khoa liếc nhìn Lâm Nhất nói với giọng mai mỉa, sau đó toét miệng cười vưới Hứa Nguyệt lấy lòng, ngược lại còn nói với Tưởng Phương Địa:

- Hôm nay lần đầu tiên ta gặp Tưởng huynh đệ, lát nữa phải uống mới nhau mấy chén đấy.

- Ha ha! Tưởng mỗ là một người thẳng tính, uống rượu thì tất nhiên phải nghiêm túc rồi.

Tưởng Phương Địa cười sảng khoái nói.

Kim Khoa ngồi ở vị trí chính, Tưởng Phương Địa cùng Đại Viễn Hải cùng nhau ngồi ở bên phải, Hứa Nguyệt ngồi một mình với Kim Khoa bên trái.

Lâm Nhất tự mình ngồi ở phía dưới, dáng vẻ hoàn toàn là yên tĩnh chờ ăn cơm.

Bình Luận (0)
Comment