Vô Tiên

Chương 93

Một lát sau, rượu và thức ăn được mang lên đủ.

Tưởng Phương Địa cũng nghiêm túc, cầm lấy một vò rượu rót cho mọi người, ngay cả Hứa Nguyệt cũng từ chối không được, trước mặt cũng có một chén. Lâm Nhất lại đưa tay từ chối, sắc mặt kiên quyết.

Hắn giơ hồ lô trong tay lên, áy náy nói với Tưởng Phương Địa:

- Ta có rượu rồi.

Tưởng Phương Địa không hiểu. Lẽ nào Lâm Nhất chỉ uống rượu mình mang theo bên người thôi sao? Tiên Nhân Túy là rượu nổi tiếng ở Tần thành, một vò rượu lại tốn một lượng bạc đấy!

Kim Khoa thấy thế thì có chút xem thường hừ một tiếng. Y nói với Tưởng Phương Địa:

- Không cần để ý tới hắn, Lâm huynh đệ chỉ cần một chén cơm là đủ rồi. Thịt cá làm người ta không quen. Khà khà!

Nói xong, y tự cảm thú vị nên không ngừng cười.

Tưởng Phương Địa thấy Lâm Nhất không để ý cũng thôi.

Hứa Nguyệt tò mò liếc nhìn Lâm Nhất rồi lập tức cúi đầu, mặt đỏ tới tận gáy.

Trong lúc lơ đãng, ánh mắt Đại Viễn Hải lại liếc nhìn qua Lâm Nhất.

Lâm Nhất dường như không phát hiện ra, giơ đũa trúc trong tay gấp thức ăn rồi ăn rất nhanh. Thỉnh thoảng hắn lại nâng hồ lồ lên, uống một ngủ nhỏ, vẻ mặt vô cùng thích thú.

Kim Khoa cùng Tưởng Phương Địa uống rượu, xưng huynh gọi đệ, vui vẻ tới quên cả trời đất.

Tưởng Phương Địa mời Lâm Nhất cùng uống nhưng hắn vẫn nhe răng cười, giơ hồ lô trong tay lên.

Kim Khoa khuyên Hứa Nguyệt uống rượu mãi không được, thấy Lâm Nhất làm bộ làm tịch thì càng thêm ghét. Đúng là đã nghèo còn cổ hủ.

Có tiểu tử nhà quê này làm chướng mắt, trong lòng y tức giận, trách Lâm Nhất:

- Ta nói này Lâm huynh đệ, trong hồ lô nát của ngươi có thể chứa bao nhiêu rượu, có thể có rượu tốt gì chứ? Hôm nay Kim mỗ mời khách, chẳng lẽ ngại Thần Tiên Túy này không vừa miệng, mươi muốn làm Kim mỗ mất mặt sao?

Thần thức Lâm Nhất nhìn lướt qua trên dưới tửu lâu một lượt, thấy bàn trống bên cạnh đã có người, trong lòng hắn đang cảm thấy khó hiểu, nhưng Kim Khoa nói lời gây chuyện vẫn lọt vào tai không sót lời nào.

- Ha ha! Ta làm sao dám. Chỉ là ta uống quen rượu suông mỏng canh, đối với loại rượu ngon hiếm có này có chút e sợ, lo mình ham uống thành say rượu sẽ làm mất mặt của Kim huynh thôi!

Lâm Nhất cười, không mềm không cứng đáp lại đối phương một câu.

- Ngươi đừng vội nói vài lời là mong có thể qua được, Kim mỗ cùng ngươi uống ba chén, nếu còn từ chối nữa chứng tỏ không nể mặt Kim mỗ.

Con sâu rượu của Kim Khoa đã bò lên não, lòng háo sắc che tim, đôi mắt sói của y đã đỏ như máu, khóe miệng nhếch lên cười dữ tợn, chỉ muốn trút cơn giận xuống đầu của Lâm Nhất.

- A! Còn không phải là phải uống rượu sao! Một vò rượu này cũng chỉ có năm cân thôi...

Lâm Nhất làm ra vẻ bừng tỉnh, hắn nhìn bình rượu chép miệng một cái và lắc đầu, trong miệng còn không quên nói thầm:

- Rượu này còn chưa đủ súc miệng!

- Ngươi...? Được lắm, ta lại uống cùng ngươi một vò.

Trong cơn tức giận, Kim Khoa thầm nghĩ, trên bàn rượu mà ngươi cũng dám khiêu chiến với ta à? Ta không chuốc cho tiểu tử nông thôn nghèo nhà ngươi say chết cũng không được. Y vỗ bàn một cái, lớn tiếng gọi tiểu nhị mang rượu lên.

Trên lầu hai có rất nhiều khách thấy bàn này náo nhiệt liền tò mò nhìn sang và không ngừng lén bàn tán.

Tiểu nhị nghe theo phân phó của Kim Khoa, muốn rời đi lại bị Lâm Nhất gọi lại.

Trên mặt Kim Khoa lộ ra vẻ châm chọc, thầm nghĩ còn chưa uống mà tiểu tử nhà quê đã sợ rồi!

Lâm Nhất nhìn tiểu nhị cười nói:

- Ta không muốn làm phiền nhiều.

Các vị khách quan tâm tới bàn này không khỏi cười vang.

Lâm Nhất gãi đầu, thoáng do dự một lát liền nói tiếp:

- Tiểu nhị ca, một lần cầm sáu vò tới đây... Như vậy là tạm được rồi, đỡ cho ngươi phải chạy tới chạy lui phiền phức.

Tiếng cười trên lầu chợt dừng lại, sau đó là những tiếng bàn tán sôi nổi.

Kim Khoa nghe vậy thì tức tới mức cười ngược. Y trừng mắt nhìn Lâm Nhất đầy căm hận, trên mặt lại có chút thương xót.

Chỉ một lát sau, tiểu nhị đưa tới sáu vò rượu.

- Hì hì! Hiếm khi được Kim huynh đãi khách, thịnh tình không thể chối từ. Tiểu đệ liều mình theo hầu quân tử.

Lâm Nhất cầm lấy một vò rượu và vén lớp bọc trên miệng bình ra, mỉm cười ra hiệu với Kim Khoa.

Sau đó hắn ngồi giang chân, một tay cầm vò rượu, cổ tay lật một cái khiến vò rượu đảo ngược, ngước cổ cho rượu rót vào họng như cầu vồng vậy, trong nháy mắt, một vò Túy Tiên Tửu đã cạn sạch.

Cạch một tiếng, Lâm Nhất tiện tay đặt vò rượu không lên trên bàn và lau khóe miệng, vẻ mặt vẫn hoàn toàn bình thường không hề có dấu hiệu say, thản nhiên cười nhìn Kim Khoa rồi mở miệng nói:

- Tại hạ kính trọng cạn trước. Kim huynh, mời!

Đại Viễn Hải cùng Tưởng Phương Địa thấy thế thì không khỏi âm thầm kinh ngạc. Lâm huynh đệ trong lúc nói cười đã uống một vò rượu vào trong bụng, vẫn thản nhiên không sao. Túy Tiên Tửu này nổi tiếng là rượu mạnh, nếu không cũng không có tên như vậy.

Đôi môi Hứa Nguyệt cũng hơi mở ra, đôi mắt thanh tú lộ vẻ ngạc nhiên.

Khóe mắt Kim Khoa không ngừng giật giật, trong lòng cảm thấy bất an. Nhưng y không cam lòng, cắn răng rồi cầm lấy vò rượu trên bàn, mở phần lớp bọc trên vò và ngửa cổ uống một ngụm lớn.

- Ực ực.

Kim Khoa cũng uống một vò rượu vào bụng, chỉ là mặt y đã đỏ bừng và thở hổn hển, mắt nhìn Lâm Nhất đăm đăm như sói ác.

- Tốt! Kim huynh đúng là sảng khoái, tại hạ bội phục! Có câu nói, từ xưa giang hồ nhiều hào kiệt, ai nói trong rượu không có trượng phu, ha ha!

Lâm Nhất vỗ tay hoan nghênh khen ngợi, sau đó cười với Kim Khoa lại gãi đầu, có chút khó xử mà nói thầm:

- Lúc này mà uống say thì không có ai trả tiền đâu!

Bình Luận (0)
Comment