Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 216

Chương 216

Hàn Liên, Sở Trực nói với vẻ nể phục: “Nhị sư huynh chỉ bảo rất đúng.”

Sở Chính nói: “Hừ, đợi đại sư huynh trở về, ta cũng phải bế quan rồi. Thực ra nếu đại sư huynh chịu đi thi đấu xếp hạng học viện thì Nhất Nguyên Viện chúng ta chắc chắn cũng có thể dành được thứ hạng tốt, cho dù không tranh được với Thanh Kiếm viện, Âm Dương viện nhưng đánh bại Hoành Sơn Viện có lẽ không thành vẫn đề.”

Hàn Liên cười nói: “Đại sư huynh không thích tranh đấu mà thích tu luyện ăn thịt uống rượu, huynh ấy sẽ không tham gia tỉ thí gì đâu.”

Sở Chính, Sở Trực cười gật đầu. Rõ ràng là bọn họ đều nghĩ đến dáng vẻ ăn thịt uống rượu của đại sư huynh.

Nhắc mới nhớ, bọn họ thực sự đã lâu không gặp đại sư huynh rồi.

Cửu Thiên vẫn đang tiếp tục đột phá, vô số lực thiên địa được hắn luyện hóa thành canh khí của mình, tràn ngập khắp cơ thể.

Sức mạnh di chuyển trong cơ thể, canh khí không ngừng tăng lên và thu lại. Cơ thể hắn giống như một miếng bọt biển, đang không ngừng hấp thu sức mạnh từ trong đất trời.

Cái gọi là đột phá không gì khác chính là sau khi khả năng chịu đựng của cơ thể đạt đến cực hạn sẽ bị phá vỡ và chuyển sang giai đoạn mới.

Kinh mạch đang được mở rộng, x4c thịt cũng được tăng cường.

Trong truyền thuyết, cơ thể của Âm Dương võ tôn giống như binh đao cứng nhất giữa đất trời. Mà loại cơ thể đó không phải một ngày một tháng là có thể luyện thành. Bắt buộc phải tăng cường hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng không sợ đất trời nữa.

Cửu Thiên đã ngồi ở đây một ngày một đêm.

Ba người Hàn Liên không rời đi, luôn ở bên cạnh hộ pháp.

Có điều, dù sao thì nơi đây cũng là lãnh địa của Thiên Nhận Viện, mặc dù Cửu Thiên đã đánh bại Dịch Thanh, những đệ tử bình thường của Thiên Nhận Viện sẽ không đến làm phiền họ nữa.

Nhưng khó tránh khỏi việc có một số người của Thiên Nhận Viện cố ý quay lại để xoi mói. Vào thời điểm then chốt của sự đột phá của Cửu Thiên, không thể bị người khác quấy rầy được.

Mặt trăng lặn mặt trời mọc, khi tia nắng ban mai đầu tiên lại chiếu vào người Cửu Thiên.

Cuối cùng, Cửu Thiên cũng mở mắt.

Sức mạnh dồi dào trong cơ thể khiến Cửu Thiên thực sự muốn hét lên.

Nhìn thấy Cửu Thiên tỉnh lại, Sở Chính đang ngồi bên cạnh cười nói: “Cửu Thiên sư đệ, cuối cùng đệ cũng đã tu luyện xong rồi.”

Cửu Thiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai người Hàn Liên sư huynh và Sở Trực sư huynh đang tựa lưng nhau ngủ say, nước dãi chảy dài.

Sở Chính hét lớn với Hàn Liên: “Dậy đi, có người giết đến.”

Hàn Liên lập tức mở mắt ra, lấy ra thanh Bích Thủy Trường Thiên Kiếm, nói: “Ai, ai, tên nào không có mắt đến đây vậy.”

Sở Trực dụi dụi mắt nói: “Hàn Liên sư đệ, đệ bình tĩnh một chút được không, kiếm của đệ suýt chút nữa đâm trúng ta rồi.”

Sở Chính và Cửu Thiên cười vui vẻ.

Hàn Liên quay đầu nhìn Sở Chính nói: “Nhị sư huynh, chuyện này đùa không vui đâu, không vui chút nào.”

Bình Luận (0)
Comment