Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 217

Chương 217

Sở Chính cười nói: “Ta cảm thấy rất vui đấy. Được rồi, đừng ngủ nữa, chúng ta nên về rồi. Hàn Liên, vác cây vạn tuế lên, chúng ta về nhà.”

Hàn Liên ừ một tiếng, nhấc cây vạn tuế lên.

Mọi người vui vẻ ra về, đang khiêng cây nhưng Hàn Liên vẫn tụ tập qua, nói với Cửu Thiên: “Cửu Thiên sư đệ, sau khi trở về, đệ dạy cho ta vài chiêu đi. Kiếm pháp của đệ thật sự không tồi, đệ xem ta có thể học không.”

Cửu Thiên gãi đầu nói: “Chắc là có thể. Có điều đệ cũng không biết dạy thế nào, thứ này rất phức tạp.”

Hàn Liên cười nói: “Yên tâm, không có võ kỹ gì mà sư huynh của đệ không học được. Chẳng phải chỉ là kiếm pháp sao? Tiên sư nhà nó, mau tới đi.”

Cửu Thiên mỉm cười gật đầu.

Một hai canh giờ sau, bốn người trở về Nhất Nguyên Viện.

Vừa về tới cửa, Cửu Thiên liền nhìn thấy trong viện có ba người.

Một trong số họ là Nhất Thanh sư tôn, nhưng hai người còn lại thì lại không quen biết.

Một ông lão râu tóc bạc trắng, râu dài sắp quét xuống đất, thân hình nhỏ gầy, tươi cười rạng rỡ.

Người còn lại là một người đàn ông còn cao hơn và béo hơn Nhất Thanh sư tôn, cái bụng lộ ra, thân hình to mập quả thực giống như một quả bóng.

Vóc dáng con người có rất nhiều loại, chỉ là người gầy lại có từng cách gầy khách nhau, nhưng người béo thì không hoàn toàn như vậy.

Hắn ta đứng cùng với Nhất Thanh sư tôn giống như con lợn và thú hoang béo tu thành tinh. Chỉ có điều tên đầu trọc béo hơn một chút này, trên đầu không mọc nổi lấy một cọng cỏ, vô cùng bóng loáng.

“Đại sư huynh!”

“Đạo Quang sư tôn!”

Hàn Liên, Sở Trực gọi lên một tiếng.

Cửu Thiên đột nhiên bừng tỉnh, thì ra hai người này chính là Đạo Quang sư tôn và đại sư huynh của Nhất Nguyên Viện.

Nhất Thanh sư tôn nhìn thấy bốn người họ, hừ lạnh một tiếng, nói: “Bốn người các ngươi lại chạy đi đâu vậy? Hàn Liên, không phải ta đã nói với ngươi rằng không cho phép các ngươi chạy lung tung sao? Các ngươi lại làm gì vậy?”

Nhất Thanh sư tôn bước nhanh về phía trước, khi nhìn thấy cây vạn tuế, đôi mắt của Nhất Thanh sư tôn sáng lên, nói: “Vạn tuế ngàn năm, các ngươi đi lấy cái này sao. Chả trách lại hỏi ta cái rìu.”

Hàn Liên cười và ném cây xuống, nói: “Làm nhà cho Cửu Thiên sư đệ, đương nhiên phải chọn loại gỗ tốt.”

Nhất Thanh sư tôn cười nói: “Loại gỗ này quả thực không tồi. Đợi lát nữa đem cho ta mấy chục bông hoa vạn tuế, vừa hay ta đang thiếu chú lá trà, trà hoa vạn tuế uống chắc cũng ngon lắm.”

Sắc mặt của Sở Trực, Sở Chính đột nhiên xấu đi.

Thoáng một cái mà mấy chục bông đã không còn nữa.

Đạo Quang sư tôn cũng bước tới trước, nhìn cây vạn tuế nói: “Đồ tốt, nhìn có chút quen mắt, mặc kệ đi, cũng đem cho ta mấy chục bông, nghe nói cái này dùng để lau mông sẽ lưu lại mùi thơm.”

Bình Luận (0)
Comment