Chỉ trong chốc lát, biện luận của hai vị mỹ nữ đã bay lên độ cao ngất trời.
" Ngươi thuần túy là điên đảo trắng đen, quá hỗn hào rồi, vì kim tiền, ngay cả linh hồn ngươi cũng bán đứng!"
" Ngươi mới là vô lý gây nháo, đang ở trong phúc mà không biết phúc, một chút tinh thần tam tòng tứ đức đều cũng không có."
" Ngươi xong rồi, không cứu."
" Ngươi mới xong rồi đó, ngươi hết thuốc trị!"
Hồ Hiểu Nguyệt đối với Tiểu Khai trăm chiều trăm thuận, đối với bình dấm chua chủ mẫu như Trữ Tình cũng không có tôn trọng được như vậy, tiểu hồ ly chưa từng có kinh nghiệm sống, gặp được sự tình cũng không hiểu được cái gì gọi là nhẫn nhịn lui bước, bị Trữ Tình mắng chửi đến nóng nảy, nhất thời mày nhướng cao, vung tay áo như sắp động thủ.
" Xoát." Một đạo bạch khí, lạnh lẽo hướng Trữ Tình vọt đi.
Hồ Hiểu Nguyệt cũng không phải là một hồ ly tinh bình thường, trước đã nói qua, nàng là hồ nữ thiên tài của mười tám động Hồ tộc, tu hành ngàn năm đạo hạnh cao thâm, khi Hồ tộc đi trộm Tạo Hóa Đan thì do nàng đi dụ dẫn lực chú ý của phái Nga Mi, thì có thể nói rõ thực lực của nàng, nàng quá kích động mà ra tay, mặc dù không định lấy mạng của Trữ Tình, nhưng chiêu thức mà đánh trúng, có lẽ Trữ Tình vô luận thế nào cũng phải nằm trên giường mà tĩnh dưỡng suốt nửa năm.
Tiểu Khai vừa nhìn thấy cỗ kình khí này thì sợ hãi, hét lớn một tiếng: " Dừng tay!" Thanh âm vừa khởi, đã bay nhanh vào giữa hai người.
Cử động này của Tiểu Khai, Hiểu Nguyệt nhất thời hồn phi phách tán, lập tức không để ý hết thảy thu chưởng lực về, nhưng lực lượng đã phát ra ngoài như nước đã đổ ra, đâu dễ dàng thu hồi như vậy, mắt chợt nhìn thấy đạo bạch khí kia chắc chắn đánh tới ngực Tiểu Khai.
Thời khắc mấu chốt, trước mặt Tiểu Khai bay ra một thân thể mềm mại, tiểu Hân đã ngăn ngay ở phía trước, bị cỗ khí lưu kia đánh trúng bay lên, bay ngược ra sau, hung hăng chàng vào trong lòng ngực Tiểu Khai, Tiểu Khai ôm tiểu Hân tiếp tục bay ra sau, liền hung hăng văng vào thân thể mềm mại của Trữ Tình.
" Hoa lạp lạp." Một mảnh âm thanh vang lên, Tiểu Khai ôm tiểu Hân té trên mặt đất, lăn mấy vòng mới giữ vững thân hình, quay đầu lại nhìn thì thấy Trữ Tình đã bị đánh ngã gục trên mặt đất, sau đó còn kéo dài thành một đường trên mặt đất, trực tiếp văng thẳng ra ngoài cửa.
" Đinh đang." Hạt châu phong linh bên trên khung cửa rơi xuống, rơi ngay vào giữa bộ ngực cao vút của tiểu nha đầu, sau đó bắn lên, rơi xuống trên mặt đất bên cạnh, phát ra tiếng vang thanh thúy, vỡ ra làm hai.
Tiểu nha đầu khóc ngay đương trường, vẻ mặt sầu thảm: " Ô ô...các ngươi hùa nhau khi dễ ta...ngươi còn đánh ta...ô ô, ta phải nói cho ông nội của ta..."
Tiểu Khai hoàn toàn trợn tròn mắt.
" Trữ..Trữ Tình, ngươi đừng khóc, chúng ta không phải cố ý đâu..." Tiểu Khai ấp úng giải thích: " Kỳ thật nàng ta vừa mới...nàng ta vừa rồi không phải muốn đánh cô đâu...cô ấy kỳ thật..." Hắn nói cả nửa ngày, thật sự không thể giải thích được hành vi của Hiểu Nguyệt, những lời này vô luận như thế nào cũng không sao nói tiếp được nữa.
Trữ Tình đương nhiên không phải đứa ngốc, nước mắt nàng đầm đìa giãy dụa đứng lên, mắt cá chân trắng như tuyết còn bị một chút ửng hồng, xem ra đã bị trầy trụa khi té trên mặt đất, đầu gối đã xanh, tóc cũng rối loạn, miệng méo xệch, vô hạn ủy khuất liếc mắt nhìn Tiểu Khai, vừa khóc vừa bỏ chạy.
Trong phòng im lặng đến đáng sợ, Tiểu Khai còn ôm tiểu Hân nằm trên mặt đất, song phương hiện ra một tư thế thật mập mờ, Tiểu Khai nằm ở trên đất, tiểu Hân đã nằm gọn hoàn toàn trên người Tiểu Khai, bộ ngực vừa gọn nằm ngay trước mặt Tiểu Khai, từng trận nhũ hương nồng đậm xộc vào, đợi đến khi Tiểu Khai có phản ứng, nhất thời cũng là phản ứng sinh lý.
" Ân!" Tiểu Hân nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhất thời mị nhãn như tơ, hàm răng trắng nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng, ngọt ngào nói: " Chủ nhân, ngài..."
Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi, dùng sức lăn qua trên mặt đất, vội vàng đứng dậy. Chợt nghe phía sau " bịch" một tiếng, truyền đến thanh âm run rẩy của Hiểu Nguyệt: " Chủ nhân, ngài...ngài có bị thương hay không?"
" Ta không có việc gì." Tiểu Khai quay đầu nhìn thấy, nhất thời lại càng hoảng sợ: " Ngươi quỳ gối trên mặt đất làm gì, mau đứng lên."
Hiểu Nguyệt cũng không đứng lên, kiên trì nói: " Hiểu Nguyệt nhất thời xúc động, thiếu chút nữa thương tổn chủ nhân, đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng, xin chủ nhân trách phạt."
Tiểu Khai thật sự là phục nàng ta rồi, đành thở dài: " Đứng lên đi, đứng lên đi, ngươi đừng tạo thêm phiền toái cho ta là ta cảm ơn trời đất rồi."
Sắc mặt Hiểu Nguyệt có chút trắng bệch, trong mắt ứa ra hai dòng nước mắt, cúi đầu thấp giọng nói: " Dạ, chủ nhân."
" Bây giờ bắt đầu dọn phòng a." Tiểu Khai nói: " Thu dọn xong rồi còn phải nghỉ ngơi, ngày mai ta muốn đi làm, các ngươi ở nhà chơi đi."
" Ta..chúng ta không thể cùng chủ nhân đi sao?" Hiểu Nguyệt thấp giọng nói: " Tộc trưởng muốn chúng ta luôn kề cận chăm sóc chủ nhân..."
Tâm tình của Tiểu Khai đang không tốt, nên cách nói chuyện cũng đã không còn kiên nhẫn: " Ta là đi làm, cũng không phải đi chơi, mang theo bọn ngươi thì giống cái gì, muốn các ngươi ở nhà thì cứ ở nhà đi."
Sắc mặt của Hiểu Nguyệt càng trắng bệch, đầu càng cúi thấp, nhẹ giọng nói: " Dạ, chủ nhân."
Tiểu Hân cảm thấy không khí không hay, vội hỏi: " Ta đi thu dọn, chủ nhân ngồi nghỉ ngơi trước."
Tiểu Khai lắc đầu: " Ta đương nhiên cũng phải dọn chứ, thời gian lâu vậy không về nhà, trong phòng bẩn lắm, một cô gái như cô làm sao mà dọn được." Hắn vừa nói vừa đứng lên, muốn đi làm ngay, tiểu Hân nhanh tay lẹ mắt, liền vội giành trước, ấn Tiểu Khai ngồi xuống sô pha: " Chủ nhân, ngài hãy an tâm chờ xem, ta có thể làm mà."
Sóng mắt của nàng vừa chuyển, nhìn thấy Hiểu Nguyệt còn ngơ ngác đứng yên ở đấy, liền lặng lẽ đi qua, huýt nhẹ vào cánh tay nàng, nháy mắt.
Hồ ly vốn là ngàn linh trăm xảo, là một sinh vật tâm tư hoạt lạc, Hiểu Nguyệt chỉ là không thông thế sự, nhưng không ngu ngốc, lập tức liền phản ứng, cẩn thận đi đến bên người Tiểu Khai, thấp giọng nói: " Chủ nhân...ta đi ra ngoài mua đồ ăn, giữa trưa nấu cơm nhé?"
" Ân, ngươi biết nấu cơm sao, vậy là quá tốt rồi." Tiểu Khai có chút ngoài ý muốn, vui vẻ: " Vậy ngươi đi đi, nga, được rồi, ta cho ngươi tiền."
Nhìn thấy bóng lưng Hiểu Nguyệt yểu điệu biến mất tại cửa, Tiểu Khai thở ra một hơi thật dài, thích ý nằm xuống sô pha, nhắm mắt lại, bắt đầu chậm rãi nhớ lại chuyện đã phát sinh mấy ngày hôm nay.
Với một công nhân viên nhỏ chỉ biết ăn rồi chờ chết, được cả các chưởng môn của các môn phái cấp cho mặt mũi của một vị tu chân môn chủ, những tao ngộ của mấy ngày nay thật sự là như hoảng như mộng, Tiểu Khai giờ phút này nghĩ đến, còn có chút không dám tin tưởng.
Trong khoảng thời gian này xem như Tiểu Khai cũng đã vất vả, suy nghĩ thật lâu thì đã mơ mơ màng màng ngủ, đang ngủ say, chợt nghe một mùi thơm, ngay sau đó là một đôi môi ngọt ngào ướt át hương vị đã chạm vào môi hắn, bên tai nghe được một thanh âm ôn nhu: " Chủ nhân, ngài ăn bồ đào."
Tiểu Khai lại càng hoảng sợ, vội vàng mở mắt, liền nhìn thấy Hiểu Nguyệt đang đứng bên cạnh, trên bàn tay trắng tuyết đang cầm một quả bồ đào đã lột vỏ, đã đưa lên ngay miệng của mình, ở khoảng cách gần sát thế này, bàn tay kia, mười ngón thon dài trắng hồng, còn có chút trong suốt, quả nhiên là xinh đẹp như thơ như họa, làm cho người ta muốn vươn đầu lưỡi liếm một cái. Trái tim Tiểu Khai hốt nhiên nhảy dựng: " Không...không cần đâu."
" Chủ nhân ngàn vạn lần không cần khách khí." Hiểu Nguyệt thản nhiên cười: " Chúng ta vốn là nô phó của chủ nhân, theo công pháp nguyên khí ngay cả thân thể, và thậm chí cả mạng sống đều thuộc về chủ nhân, chúng ta hầu hạ chủ nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà thôi."
Tiểu Khai có chút ngạc nhiên, chợt nghe Tiểu Hân ở trong phòng đang sửa sang lại giường lớn tiếng nói: " Đúng vậy, đúng vậy, hầu hạ chủ nhân là vinh diệu của chúng ta, chủ nhân không cần khách khí nữa."
Hiểu Nguyệt đăm đăm nhìn Tiểu Khai, nàng vừa mới phạm vào sai lầm, lúc này càng muốn lấy lòng Tiểu Khai, một đôi mắt to sáng lên từng hồi, vẻ mặt đầy sự chờ mong.
" Nhưng...nhưng...thật sự là không cần đâu, ta không quen." Tiểu Khai sờ sờ đầu, sau cười nói: " Ít nhất...ngươi không cần phải động tay đâu."
Ý của Tiểu Khai chính là ngươi mang bồ đào mua về là đủ rồi, ta có thể tự mình ăn, ngươi cứ ở một bên nghỉ ngơi đi, nhưng thật hiển nhiên Hiểu Nguyệt lại không nghĩ như vậy, gương mặt tú lệ của tiểu hồ ly chợt nổi lên một rạng mây đỏ, thẹn thùng vô hạn liếc mắt nhìn Tiểu Khai, cả vùng cổ trắng như tuyết như ngọc cũng hồng lên, nhẹ nhàng nói: " Chỉ cần chủ nhân vừa lòng, Hiểu Nguyệt có cầu còn không được."
" Ách..." Tiểu Khai há mồm, có điểm hồ đồ.
Đã thấy Hiểu Nguyệt vừa nói xong, liền đem bồ đào trên tay bỏ vào cái miệng nhỏ nhắn như anh đào tiên diễm, Tiểu Khai đang nói thầm, chỉ thấy gương mặt đẹp như hoa kia càng lúc càng gần, cơ hồ đã dán lên mặt mình, hương thơm lẫn màu hồng nhuận, mùi thơm say lòng người, trái tim Tiểu Khai nhịn không được lại nhảy dựng.
Nhưng tới đây còn chưa hết, Hiểu Nguyệt đột nhiên hé miệng ra, đầu lưỡi tiên diễm nhẹ nhàng cuộn lấy quả bồ đào trong suốt kia, đưa ngay vào miệng Tiểu Khai, Tiểu Khai còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác quả bồ đào kia đã đút vào phân nửa trong miệng, mặt ngoài của quả bồ đào vẫn còn lưu lại hơi thở đầy hương vị ngọt ngào, không hề nghi vấn đó chính là nước bọt của tiểu hồ ly kia.
" Chi" Một tiếng ma sát chói tai vang lên, Tiểu Khai đã ngồi ở sô pha cách chừng nửa thước, chỉ cảm thấy trái tim đang thẳng thắn nhảy như điên loạn, gương mặt đỏ rực như bị lửa thiêu, vội vàng kêu lên: " Không cần, không cần, ngàn vạn lần không cần, ta tự mình ăn."
Vẻ mặt Hiểu Nguyệt chợt bi thương, thấp giọng nói: " Chẳng lẽ chủ nhân chê bai Hiểu Nguyệt...."
" Không có, không có, cô đừng hiểu lầm." Hai tay Tiểu Khai xua loạn: " Ta tự mình ăn là được, ta thật sự không quen như vậy."
" Nhưng...nhưng chủ nhân rõ ràng nói là không dùng tay." Ánh mắt trong veo của Hiểu Nguyệt xoay chuyển, gương mặt càng đỏ ửng, bỗng nhiên lộ ra vẻ giật mình, nói nhỏ: " Ta hiểu được rồi...ý của chủ nhân là..."
Tiểu hồ ly còn chưa nói xong, ánh mắt đã nhìn lên người Tiểu Khai, truyền thuyết sự mị hoặc của hồ ly chính là trời sinh, lời này hẳn nhiên không giả, Hiểu Nguyệt vốn là xử nữ của Hồ tộc, chưa từng kinh nghiệm qua việc nam nữ, nhưng sóng mắt vừa chuyển, bàn tay giương lên, một lực sát thương của tiếng cười không thua gì một cô gái phong tình vạn chủng vang lên, Tiểu Khai chỉ cảm thấy đầu óc ong ong vang rền, phía dưới nhất thời liền có phản ứng sinh lý.
Sóng mắt của Hiểu Nguyệt càng mị, thế nhưng lại chậm rãi ngồi xổm xuống, cái miệng nhỏ nhắn có chút mở ra, lại ngay trước mặt Tiểu Khai, Tiểu Khai không thể che dấu được phản ứng bình thường của mình, nên đã hoàn toàn bại lộ ra trước mặt nàng.
Cả đời này của Tiểu Khai đã kinh qua những trận phong lưu thật không nhiều lắm, tới cảnh giới thế này càng không có, trong tích tắc này, cảm thấy thần tình phát sốt, mạnh mẽ ngửa ra sau, đột ngột ngã ngồi khỏi sô pha, Tiểu Khai lập tức giống như một cái hồ lô lăn tròn, nằm dài trên mặt đất, còn sô pha kia vừa lúc lăn ngang, cũng đã ngăn chận ngay trước hắn.
Mặc dù chật vật như thế, nhưng Tiểu Khai vốn bất chấp không để ý, miệng lớn tiếng kêu lên: " Không cần đâu, không cần đâu, cái gì cũng không cần...ngươi lui ra đi."
Hiểu Nguyệt có vẻ có chút đau đớn đáng thương, bộ dáng như sắp khóc, nhưng thanh âm vẫn ôn nhu như nước: " Vậy Hiểu Nguyệt cáo lui?"
" A, tốt, tốt lắm." Tiểu Khai dùng sức đẩy sô pha ra, đứng lên, vốn không dám nhìn Hiểu Nguyệt nói lời nào, nghiêng đầu qua bên liên tục khoát tay: " Cô đi giúp tiểu Hân làm việc đi."
" Uy, tiểu tử, con tiểu hồ ly này cũng được đó." Lão nhân trong Vô Tự Thiên Thư đột nhiên nhảy ra: " Ta đề nghị ngươi nhận nàng đi."
" Thu nàng làm cái gì?" Tiểu Khai kỳ lạ: " Làm đồ đệ?"
" Đừng giả bộ hồ đồ, đương nhiên là làm thiếp rồi." Lão nhân thản nhiên nói: " Tiểu hồ ly này trời sanh mị cốt, hơn nữa căn cốt rất tốt, đối với người tu chân mà nói, thật sự là đồ bổ vô cùng, ngươi bây giờ yếu quá, vừa lúc có thể lợi dụng nguyên âm của cực phẩm hồ nữ này tu bổ một chút nguyên khí của mình, theo ta phỏng chừng, tiểu hồ ly này tuyệt đối có thể giúp ngươi vượt qua giai đoạn trúc cơ của người tu chân."
Tiểu Khai không chút do dự lắc đầu: " Không được."
" Ngươi thật khờ." Lão nhân tiếp tục nói: " Hai tiểu hồ ly này đã cam tâm tình nguyện là người hầu của ngươi, đó là đã sớm muốn hiến thân cho ngươi rồi, tộc trưởng Hồ tộc đưa các nàng tặng cho ngươi, vốn là có ý tứ này, ngươi có vận khí tốt, lại có được hai cực phẩm nguyên âm như vậy, lại không nắm chặt cơ hội ăn tươi."
" Ngươi quá coi thường ta." Tiểu Khai nói: " Ta không phải là người thi ân cần người báo đáp."
" Ai, sao ngươi không thoáng một chút." Lão nhân nói: " Đây không gọi là thi ân báo đáp, đây là đương nhiên, chuyện xác thực nên vậy, đối với song phương đều có chỗ tốt, hai tiểu hồ ly đều là xử nữ, pháp môn tu luyện của Hồ tộc các nàng vốn là tâm pháp giao hoan, ngươi bây giờ lại giảng đạo đức, không phải là tiện nghi cho người khác sao."
" Đừng nói nữa, trong lòng ta đã có người." Tiểu Khai quả quyết nói: " Đừng nói thêm gì nữa, chuyện này không cần thương lượng."
Lão nhân thở dài, nói thầm một câu: " Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thật bình thường mà." Xem bộ dáng kiên trinh bất khuất của Tiểu Khai, lão nhân cũng không còn gì để nói, đành để dành hơi cho đỡ mệt.
Vẻ mặt Hiểu Nguyệt thập phần u oán, mỗi sự kiện hôm nay mình đã làm chủ nhân đều không thích, nhưng...nhưng mình phải làm sao mới có thể làm chủ nhân vừa lòng được đây? Tiểu hồ ly thần sắc hoảng hốt đi vào phòng ngủ, trong lòng không yên, nhìn thấy tiểu Hân đang hăng say dọn dẹp, nhịn không được giữ chặt tiểu Hân, lặng lẽ nói: " Tiểu Hân, ngươi nói ta nên làm thế nào đây?"
" Hiểu Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đừng lo lắng." Tiểu Hân cười nói: " Chủ nhân chỉ là muốn giữ mặt mũi mà thôi, không tiện lộ ra rõ ràng, không phải ngươi không nhớ rõ, khi chủ nhân làm khách ở Hồ tộc chúng ta, thường xuyên nhìn lén ngươi nga."
Vừa nghe nói như vậy, lòng tin tưởng của Hiểu Nguyệt nhất thời cao hơn vài phần, gật đầu nói: " Đúng vậy, hắn...hắn..có trộm nhìn bộ ngực của người ta." Vừa nói tới đó, nhịn không được gương mặt chợt nhoẻn cười ửng hồng như rạng mây đỏ.
Tiểu Hân không chút e dè vươn tay ra sờ vào ngực nàng một cái, cười nói: " Ánh mắt chủ nhân không chỉ bộ ngực ngươi không đâu nha, trên dưới cao thấp toàn thân đều đã bị hắn nhìn qua rất nhiều lần đó."
Thần sắc Hiểu Nguyệt đỏ bừng, thoạt nhìn đã sung sướng tới cực điểm, nhưng vẫn cố nén sự xấu hổ, chầm chậm nói: " Kia...ta nên làm sao bây giờ đây?"
" Rất đơn giản." Tiểu Hân xoay chuyển con mắt, nhất thời có chủ ý: " Ngươi như vậy..."
" Như vậy có thể không?"
" Đương nhiên có thể."
" Thật sự có thể không chứ?"
" Tin tưởng ta đi tỷ tỷ."
" Nhưng..nhưng người ta thật sự khó làm lắm nga."
" Hì hì...."
Thanh âm hai tiểu hồ ly càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp, thậm chí không thể nghe thấy, sau đó, trong phòng ngủ truyền ra âm thanh tiếng cười khe khẽ và tiếng thì thầm nói chuyện.
Vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, một thanh âm khó nghe vang lên: " Nghiêm Tiểu Khai, bọn ta chờ ngươi đã lâu rồi đó!"
" Không hay, có địch nhân!" Hai tiểu hồ ly lao nhanh ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy Tiểu Khai đang mặc áo vào, khoát tay: " Đừng sợ, không phải người xấu."
Người đứng bên ngoài lại chính là Trữ Nguyện.
Trữ Nguyện thoạt nhìn rất có tinh thần, nhìn Tiểu Khai vừa mở cửa, lại nhìn hai vị hồ ly mỹ nữ đứng ngay sau lưng hắn, nổi giận: " Tiểu Khai, ngươi là vì hai nữ nhân này mà đánh muội muội ta sao?"
Gương mặt vốn còn đang hưng phấn của Hiểu Nguyệt nhất thời lại có chút ít trắng bệch, cẩn thận nhìn Tiểu Khai, muốn nói cái gì, lại không dám nói.
" Điều này...hoàn toàn là hiểu lầm." Tiểu Khai cười áy náy: " Ta là một đại nam nhân, dù thế nào cũng không đánh nữ nhân đâu."
" Hừ, ta biết không phải là ngươi đánh." Trữ Nguyện nói: " Muội muội nói, là nữ lang không đàng hoàng kia đánh."
Tiểu Khai há mồm, bỗng nhiên phát hiện mình không biết nên nói cái gì mới tốt, sau hồi lâu sửng sốt, mới chậm rãi nói: " Cô ấy...các nàng không phải là loại con gái đó."
" Vậy các nàng là ai?" Trữ Nguyện hồ nghi đánh giá hai tiểu hồ ly một phen, vừa dò xét mới phát hiện hai cô gái này lại thiên tư quốc sắc, tuyệt đối là nhân gian vưu vật, trong ánh mắt nhất thời hiện lên tia kinh ngạc.
Cô gái có tố chất như vậy, đích xác không phải là loại con gái giang hồ, các nàng hoặc là tiểu thư nhà giàu, hoặc là được những đại gia phú hào giấu trong lồng son để trộm tình, vô luận như thế nào cũng không dễ dàng gặp được ở chỗ này.
Nghĩ tới đây, Trữ Nguyện chợt nhớ tới Tiêu Vận, trên mặt nhất thời khởi lên một trận tức giận: " Ta mặc kệ ngươi từ nơi nào tìm được hai cô gái này, ta thầm muốn hỏi ngươi, ngươi làm sao ăn nói với muội muội ta? Ngươi làm sao ăn nói với Tiêu Vận?"
Tiểu Khai thật sự là có chút ủy khuất: " Ta sao lại có lỗi với muội muội ngươi, sao lại có lỗi với Tiêu Vận hả?"
" Ngươi còn nói xạo!" Trữ Nguyện trừng mắt: " Muội muội ta những năm gần đây đối với ngươi niệm niệm không quên, một mảnh si tâm, ngươi làm sao đáp lại nàng? Tiêu Vận thừa nhận ngay trước mặt ta, là bạn gái của ngươi, ngươi lại sau lưng nàng trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi nói ngươi có đúng hay không phải xin lỗi nàng?"
Thần sắc của Trữ thiếu gia mang theo một chút u oán, có một câu không nói ra: " Đáng thương ta đối với Tiêu Vận một mảnh si tâm, nhưng trong lòng nàng chỉ có tên xú tiểu tử ngươi mà thôi, điều này đúng là ta có tâm nhìn trăng sáng, nhưng trăng sáng lại cứ chiếu rọi hầm cầu a!"
Tiểu Khai càng ủy khuất hơn: " Những năm gần đây? Vẫn niệm niệm không quên? Ngươi không phải lầm rồi sao, ta chỉ mới biết muội muội ngươi mới không đến một tháng a."
Trữ Nguyện há mồm, cũng có chút ngây người. Nguyên do trong đó mặc dù hắn rất tinh tường, Tiểu Khai lại không rõ, nhìn Tiểu Khai ngơ ngác như vậy, tựa hồ muội muội cũng không có nói cho hắn. Trữ Tình vốn là một cô gái hồ đồ, trong lòng Trữ Nguyện đã hiểu rõ, không biết em gái mình rốt cuộc đã nói gì, đã làm gì.
Bất quá Trữ Nguyện rốt cuộc cũng là người thông minh, con mắt vừa chuyển, lập tức nhớ tới một chuyện trọng yếu: " Tiểu Khai, còn nhớ rõ ba đổ ước của chúng ta không?"
Tiểu Khai ngây người một chút, mới phản ứng: " Nga, đổ ước kia a, kỳ thật cũng không có ý nghĩa gì nữa."
" Chẳng lẽ ngươi muốn phản hồi?" Trữ Nguyện nóng nảy: " Lúc ấy rõ ràng ngươi đáp ứng rồi, chỉ cần ta thắng một ván, ngươi sẽ không quan tâm tới Tiêu Vận nữa, trong khoảng thời gian này ta khổ tâm suy nghĩ, cuối cùng đã nghĩ ra ba đổ ước, bây giờ ngươi phản hồi thì nói gì là nam tử hán?" T.r.u.y.ệtruyenggg.com
" Ta...ta không phải là ý tứ này."
" Ngươi không phải ý tứ này, vậy ngươi là ý tứ gì? Ta nói cho ngươi, mặc kệ ngươi có ý tứ gì, theo ý của ta, đổ ước lần này nhất định phải làm, nếu không với ý tứ này của ngươi, quả thật đúng là không có ý tứ!" Trữ Nguyện một hơi vãi ra một câu thật dài như chuỗi xuyến, cuối cùng còn tổng kết: " Tóm lại, lần này Tiêu Vận tuyệt đối là của ta!"
Tiểu Khai nghe được trợn mắt há hốc mồm.
" Ta biết ngươi là người tu chân, lần trước nhìn ngươi đối phó Thiên Yêu, ta chỉ biết ta còn xa vẫn không là đối thủ của ngươi." Trữ Nguyện nói: " Bất quá ngươi sẽ không nghĩ ra ta muốn đánh cuộc với ngươi cái gì, ta cam đoan, cho dù ngươi là thần tiên ngươi cũng không nhất định có thể thắng ta!"
" Ta không phải ý tứ này." Thái độ của Tiểu Khai thật thành khẩn: " Kỳ thật Tiêu tổng giám cũng không phải là bạn gái của ta, hơn nữa trước kia cô ấy cũng chỉ trêu chọc ta thôi, cho nên ta cũng không phải là không buông tha nàng ta, ngươi muốn theo đuổi nàng, thì cứ đi theo đuổi đi."
" Xú tiểu tử, ngươi nói hưu nói vượn cái gì!" Một thanh âm thanh thúy từ ngoài góc hành lang truyền tới: " Hay oa, mới đi ra ngoài không tới vài ngày là đã tìm được tình yêu khác, đừng tưởng rằng ngươi là bổn môn môn chủ thì ta không dám giáo huấn ngươi, đừng quên, bổn tiểu thư chẳng những là môn chủ phu nhân do sư phó tự mình chỉ định, còn là đại sư tỷ của ngươi!"
Theo thanh âm vang lên, một người, với thân hình mỹ diệu vô cùng đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Sóng mắt như mùa xuân, đùi ngọc thon dài, đôi giày cao gót tinh xảo, Tiểu Khai mới liếc mắt nhìn đã nhịn không được mà trong lòng lại nhảy dựng, mặc dù cô gái này hắn đã gặp qua rất nhiều lần, thậm chi bị câu dẫn không chỉ một lần, nhưng vừa thấy lại nàng, vẫn cảm thấy trong lòng nhảy loạn.
Tới đây không phải người khác, mà chính là Tiêu Vận.
Tiêu Vận mặc dù thoạt nhìn như đang cười, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sân nộ, từ từ đi tới, đầu ngón tay vươn ra nhẹ nhàng nắm lấy cái lỗ tai Tiểu Khai, cười cười nói: " Tiểu tử, lời nói mới rồi, ngươi lập lại lần nữa thử xem."
" Ta..ta.." Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt, ngay trước mặt hai tiểu hồ ly cũng muốn tỏ ra một bộ dáng kiên trinh bất khuất, nhưng lời tới miệng rồi mà vẫn không dám nói ra.
Hiểu Nguyệt lần này không dám xúc động nữa, nhất là vừa rồi đã nghe được câu " môn chủ phu nhân" và " đại sư tỷ", càng cung kính cúi đầu đứng yên ở đó, trong lòng chợt nói thầm: " Thế giới nhân loại thật là phức tạp a, chỉ mới thời gian ngắn ngủi, đã xuất hiện hai vị chủ mẫu, bất quá bình dấm chua của hai vị chủ mẫu này cũng không nhỏ, chẳng lẽ các nàng giống như câu nữ tử vô tài mới là đức hay sao?"