Trữ Nguyện vốn đang tràn đầy khí thế, vừa nhìn thấy Tiêu Vận nhất thời xẹp xuống, cẩn thận nói: " Tiểu Vận, ta đối với cô một mảnh chân tình..."
" Hãy bớt lời thừa đi." Tiêu Vận nhanh chóng cắt lời hắn: " Ba đổ ước phải không? Không thành vấn đề, ta có thể thay hắn đáp ứng."
Trữ Nguyện nhất thời mừng rỡ: " Nếu ta thắng?"
Tiêu Vận vũ mị cười: " Nếu ngươi thắng, ta đương nhiên làm bạn gái của ngươi."
Trữ Nguyện bị nụ cười này của nàng làm hồn phách bay mất, vươn một bàn tay, lớn tiếng nói: " Tốt, một lời đã định, vỗ tay thề đi!"
" Nhưng..." Tiêu Vận không đưa tay, hỏi lại một câu: " Nếu ngươi thua?"
" Ha ha, ta làm sao có thể thất bại?" Trữ Nguyện cười to: " Đừng tưởng rằng các ngươi là người tu chân thì nhất định sẽ thắng, có rất nhiều thứ, mặc dù là thần tiên cũng chưa chắc có ưu thế. Lúc này, ta nhất định thắng chắc!"
Cuối cùng Tiểu Khai cũng mở miệng, bất quá lời nói có chút nhỏ đi: " Việc này...việc này...các ngươi còn chưa hỏi qua ý kiến của ta đó?"
" Đúng vậy, đúng vậy, chủ nhân còn chưa nói gì cả." Tiểu Hân vội vàng phụ họa. Text được lấy tại http://truyenggg.com
" Chẳng lẽ ngươi không đáp ứng?" Ánh mắt Tiêu Vận nhất thời chuyển qua, vẻ mặt như đang cười, có vài phần vũ mị, còn ẩn chứa ý uy hiếp, thanh âm của Tiểu Khai nhất thời càng thấp hơn: " Ta...ta chưa nói ta không đáp ứng a...chỉ là...ta thật sự không có nắm chắc đâu."
Tiêu Vận hung hăng trừng mắt: " Nếu ngươi dám thua, xem ta làm sao giáo huấn ngươi!"
Tiểu Khai rút đầu, vẻ mặt như bất đắc dĩ.
Ánh mắt Tiêu Vận lại chuyển qua người Tiểu Hân và Hiểu Nguyệt, quay đầu hỏi Tiểu Khai: " Ngươi nói cho ta biết, sao lại có họ ở đây?"
" Bẩm chủ mẫu, ta gọi là tiểu Hân, tỷ ấy tên Hiểu Nguyệt." Tiểu Hân cung kính trả lời: " Chúng ta không phải là loại con gái giang hồ, chúng ta là nô phó của chủ nhân."
" Nô phó? Cái gì nô phó?" Tiêu Vận nhíu mày: " Là thời đại gì rồi, làm gì có nô phó."
" Bẩm chủ mẫu, chúng ta đích thật là nô phó của chủ nhân." Hiểu Nguyệt nói: " Hết thảy những gì của chúng ta đều là của chủ nhân, nhiệm vụ của chúng ta là hầu hạ ăn uống của chủ nhân, chăm sóc nhà cửa, bảo vệ an toàn của chủ nhân, nghe theo lời phân phó của chủ nhân, thỏa mãn hết thảy mọi yêu cầu của ngài."
" Hết thảy yêu cầu?" Con mắt của Tiêu Vận trừng lên như muốn rớt ra: " Nếu hắn muốn các người hầu hạ chăn gối?"
Hiểu Nguyệt khẽ nở nụ cười, trên mặt mang theo một tia ngượng ngùng: " Nếu chủ nhân thật sự muốn Hiểu Nguyệt, đó là vinh hạnh của Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt cầu mong còn không được."
Tình huống kế tiếp tương đương sự hỗn loạn, Trữ Nguyện mang theo nghi vấn đầy mình bị Tiêu Vận đuổi đi, lúc đi cũng đã ước định xong với Tiểu Khai về thời gian đánh cuộc, kế tiếp là đến phiên Tiêu Vận thẩm vấn Tiểu Khai, chuyện của Hoàng Sơn Tụ Linh đại hội có thể nói được, nhưng việc của ổ hồ ly vô luận thế nào cũng không thể nói, Tiểu Khai mặc dù không có ngay mặt đối kháng với đại sư tỷ, nhưng lời nói giả lơ thì hắn vẫn có, hai tiểu hồ ly thì phụ họa theo hắn, không lộ một lời, Tiêu Vận sau khi bức cung thật lâu, cũng chỉ có thể thừa nhận thất bại. Trong lòng liền quyết định chủ ý, bắt đầu từ bây giờ, nhất định phải giám sát kỹ tiểu sư đệ, ít nhất không thể cho hắn làm bất cứ chuyện gì sau lưng mà mình không hay biết.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Khai thu thập xong thì mở cửa, liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của Trữ Tình đang đứng ngay trước mắt.
" Cô...cô muốn làm gì?" Tiểu Khai thật sự là có điểm như chim sợ cây cung, nhìn trái nhìn phải, xác nhận tiểu mỹ nữ hôm nay đến đây không phải là để báo cừu tuyết hận, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói: " Ta phải đi làm, cô có việc gì thì hai ngày sau tìm ta đi."
" Nhưng người ta đã đợi ở chỗ này suốt một giờ rồi." Thanh âm của tiểu nha đầu chứa đầy nỗi ủy khuất.
" Nhưng...ta thật sự là trễ giờ rồi a." Tiểu Khai nói xong những lời này, liền nghĩ mình sao giống như con sói vạn ác trong truyện cổ tích trẻ em khi xưa, đang khi dễ một con thú nhỏ.
Trữ Tình méo xệch miệng nhìn hắn, một câu cũng không nói, bộ y phục màu trắng, gương mặt như cười kia lại có bộ dáng đau đớn đáng thương làm cho trái tim Tiểu Khai chợt nhói lên, hắn dùng tay gãi đầu, rồi nhéo nhéo mũi, vô thức đưa ánh mắt nhìn sang nơi khác.
Lúc này tiểu mỹ nữ cũng nói chuyện, thanh âm nho nhỏ, một hình dáng thật đáng thương: " Tiểu Khai ca ca, anh thật sự chán ghét em như vậy sao?"
" Không có, đương nhiên không có." Tiểu Khai cười khan nói: " Cô xinh đẹp như vậy, sao ta lại chán ghét cô được chứ."
" Vậy..vậy tại sao anh không cho em làm bạn gái của anh?" Ánh mắt to của Trữ Tình chợt lóe, thật sự là đáng yêu tới cực điểm, hoàn hảo lực chống cự của Tiểu Khai đã được rèn luyện rất tốt, hắn thở dài, giải thích: " Trữ tiểu thư, chuyện cảm tình cũng không thể đơn giản như vậy, hai người nếu yêu nhau, cần phải hiểu rõ nhau, quen thuộc nhau, còn phải bồi dưỡng cảm tình từ từ, từng bước từng bước, mới có thể tiến tới, không phải giống như cô tùy tiện nhất thời..."
" Vậy cũng được mà." Trữ Tình cũng không buông tha: " Chúng ta có thể chậm rãi bồi dưỡng mà, dù sao em cũng có thời gian."
Tiểu Khai bỗng nhiên cảm thấy buồn bực, hắn thật không biết nên nói như thế nào.
" Còn nữa." Trữ Tình lại như muốn khóc: " Ngày hôm qua người ta bị thương, trên đùi và cả dưới chân đều đổ máu, trên cánh tay lại bầm tím, thật đau lắm."
" Thật xin lỗi." Tiểu Khai lau mồ hôi trên trán: " Đều là Hiểu Nguyệt không hiểu chuyện, ra tay không biết nặng nhẹ."
" Ân, Tiểu Khai ca ca, em không trách anh." Tiểu nha đầu nhìn Tiểu Khai đầy thâm tình, trên mặt khởi lên hai phiến mây đỏ: " Nếu..nếu anh đáp ứng làm bạn trai của em, em sẽ tha thứ cho anh, được không?"
Tiểu Khai chỉ có thể cười khổ: " Trữ tiểu thư, chuyện này chúng ta hãy nói sau, được không?"
" Được rồi." Trữ Tình cắn môi, suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên phảng phất như nghĩ thông suốt chuyện gì, vui vẻ nở nụ cười: " Vậy...em sẽ mỗi ngày đến tìm anh, Tiểu Khai ca ca nói đúng, cảm tình thì cần phải bồi dưỡng, em tin tưởng rằng, một ngày nào đó Tiểu Khai ca ca sẽ đáp ứng làm bạn trai của em." Nàng giơ lên nắm tay, huy trước mặt Tiểu Khai một chút, như muốn biểu hiện quyết tâm của mình. Nụ cười như hoa, thật sự là thanh thuần đáng yêu khó thể hình dung, trái tim Tiểu Khai nhảy loạn, cũng không dám nhiều lời, dùng sức gật đầu vài cái, quay đầu đi nhanh.
Phía sau truyền đến thanh âm thanh thúy như chuông bạc của Trữ Tình: " Tiểu Khai ca ca, trên đường nên chú ý an toàn, em rảnh sẽ đi tìm anh."
Trong khoảng thời gian này công ty tài chính của Thiên Dật lại bắt đầu náo nhiệt, mỗi khi đến giờ nghỉ trưa hay tan sở, thì ca hai ba người tụ tập bàn tán, đối tượng được họ nhắc đến đương nhiên không hề nghi vấn đúng là quản lý mới Nghiêm Tiểu Khai.
Vị này từng là trợ lý Nghiêm Tiểu Khai, ở trước đây không lâu từng biến mất một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này xí hoa bộ y như một đứa nhỏ bị mất đi cha mẹ, căn bản không có ai quản. Cao tầng của Thiên Dật tập đoàn phảng phất bỗng nhiên quên đi mình còn có ban ngành này, đều chỉ lo chuyện của mình, cho đến vài ngày trước Nghiêm Tiểu Khai quay trở về.
Nghiêm Tiểu Khai trở về, lập tức trở thành quản lý xí hoa bộ, mà vào giữa trưa, tổng giám của Thiên Dật tập đoàn Tiêu Vận tiểu thư lại tìm tới, chạy đến văn phòng quản lý không biết làm gì, hàn huyên suốt một buổi sáng, sau đó cười hì hì hà hà thần bí đi ra.
Người có tầm mắt phát hiện, quần áo của quản lý có chút lăng loạn, thần thái có chút chật vật, hai má còn hồng hồng, dĩ nhiên nguyên nhân thập phần rõ ràng.
Từ đó trở đi, tình huống tương tự liên tục xuất hiện bất tận.
Lại đến buổi trưa, mọi người kinh ngạc phát hiện một cô gái thanh thuần giống như hoa bách hợp lại tìm tới, cũng trực tiếp chạy vào phòng quản lý, lần này không bao lâu đã bước ra, nhưng căn cứ vào sự giới thiệu của quản lý bộ vệ sinh Cổ Chánh Kinh đồng chí, cô gái này cũng không phải người thường, mà chính là tiểu công chúa của phòng địa sản tập đoàn Trung Hành địa sản Trữ gia, vị tiểu công chúa này nghe nói năm này được mười tám tuổi, vẫn luôn ở trong nhà, chính là viên minh châu trong tay của Trữ lão gia tử. Theo Cổ đồng chí giới thiệu, vị tiểu công chúa này đã lui tới cùng Nghiêm quản lý lâu lắm rồi, chỉ có điều trước kia có bí mật một tí, mà hôm nay chỉ là công khai mà thôi.
Đương nhiên, thân là nhân vật truyền kỳ trong mắt của Xí hoa bộ, diễm ngộ của Nghiêm Tiểu Khai quản lý còn không tệ, mỗi khi đến giờ tan sở, có người phát hiện, hai mỹ nữ vưu vật gây họa quốc gia đều xuất hiện tại công ty, đợi Nghiêm quản lý vừa đi ra, liền một trái một phải thân mật ôm hai cánh tay, không chút quan tâm bị hắn ăn đậu hũ của mình, đương nhiên, hai mỹ nữ vưu vật này tuyệt đối không phải là Tiêu đại tổng giám và Trữ tiểu công chúa.
Căn cứ theo tin tức, Nghiêm quản lý từng trực tiếp mang theo tứ đại mỹ nữ đi dạo trên đường, bốn vị mỹ nữ còn cười cười nói nói, xưng chị xưng em, cũng không có chút tình huống tranh hờn ghen tuông xuất hiện.
Chỉ như vậy, thì ánh sáng bao quanh trên người Nghiêm Tiểu Khai, cũng đủ thần bí mà chói mắt, theo sự chói mắt này, Tiểu Khai cơ bản đã không còn làm công tác bình thường được nữa, đối với điểm này, chư vị công chức của xí hoa bộ không hề nửa câu oán hận, bởi vì nhờ Tiểu Khai, xí hoa bộ bây giờ đã trở thành một sự tồn tại rất có phân lượng trong Thiên Dật tập đoàn, nhiệm vụ của mọi người nặng hơn, có ý nghĩa hơn, tiền kiếm được nhiều hơn, trên thế giới này không có ai chê bai tiền bạc, cho nên mặc dù Tiểu Khai không làm việc, nhưng mọi người đã đồng lòng cùng nhau duy trì vị quản lý truyền kỳ cao cao thăng bước.
Đương nhiên không ai biết, gần đây Tiểu Khai buồn bực đến cỡ nào.
Trữ Tình hoàn toàn cho rằng câu nói của Tiểu Khai " cảm tình phải cần được bồi dưỡng" là rất đúng, cho nên mỗi buổi sáng đều chuẩn xác thực hiện " ước hội" ( chính là gặp ngay trước cửa nhà Tiểu Khai để chỉ nói vài câu), đến buổi trưa thì chuẩn xác đi đến văn phòng " hiệp đàm nghiệp vụ" ( kỳ thật là chạy tới nói những chuyện linh tinh thường ngày), Tiêu Vận thì mỗi ngày đều đi tới nơi này, lôi kéo hắn rồi uy hiếp, đe dọa, cùng hắn thảo luận vấn đề ba đổ ước của Trữ Nguyện, Tiểu Khai nhìn ra được, nàng ta đối với chuyện này rất để ý, theo nội tâm ở tận cùng hình như nàng ta rất sợ Tiểu Khai bị thua, nhưng Tiểu Khai nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra, nếu nàng ta đã sợ mình thua, sao còn bắt mình đánh cuộc? Điều này không phải nói rõ không có chuyện gì tự mình kiếm chuyện hay sao?
Hắn đương nhiên không rõ tâm sự của con gái, Tiêu Vận này, cũng rất cao ngạo, trong lòng nàng nhận Tiểu Khai, chợt nghĩ Tiểu Khai là giỏi nhất, vô luận là đổ ước gì, Tiểu Khai khẳng định đều có thể thắng, cho nên chẳng những nàng ta không buông tha cho đổ ước, ngược lại còn muốn tăng lớn việc đánh cuộc, vô luận như thế nào cũng muốn cho Tiểu Khai cùng Trữ Nguyện đánh cuộc mới được.
Nhưng bây giờ đã thật sự phải đánh cuộc, trong lòng nàng không yên, trong tâm tình rối loạn, nàng luôn tìm Tiểu Khai thảo luận đối sách để đối phó. Chỉ tiếc nàng nghĩ đến nổ đầu cũng không nghĩ ra sẽ đấu gì với Trữ Nguyện, cho nên mỗi ngày việc có thể làm là hỏi đi hỏi lại một vấn đề: " Tiểu sư đệ nha, ngươi nói Trữ Nguyện sẽ đánh cuộc gì?"
Lại qua vài ngày, Trữ Nguyện cuối cùng đã tìm tới: " Đổ ước bắt đầu!"
Trữ Nguyện từ cửa xe màu đen chui ra, nghiêng người làm một lễ: " Lên xe đi."
" Đi đâu?" Tiểu Khai có điểm không yên: " Đấu cái gì?"
" Không cần gấp." Trữ Nguyện cười thần bí: " Tới nơi ngươi sẽ biết."
Tiểu Khai gật gật đầu, tiến vào xe, Tiêu Vận cũng chạy theo ngồi vào.
Trữ Tình đương nhiên đã ở trong xe, nhìn thấy Tiểu Khai đi vào, lập tức ôm lấy một cánh tay của hắn, Tiêu Vận cũng không cam lòng yếu thế, lập tức ôm lấy một cánh tay khác của Tiểu Khai, hai vị mỹ nữ trừng nhau, không khí nhất thời tràn ngập một cỗ sát khí.
Trữ Nguyện đang lái xe phía trước, nhìn thấy cảnh tượng này trong gương, cũng chỉ có thể cười khổ.
Xe chạy chừng hơn mười phút, thì ngừng lại, Trữ Nguyện quay đầu nói: " Tới."
Tiểu Khai ngạc nhiên ngẩng đầu, qua cửa kính xe, thấy được kiến trúc trước mắt hiện lên bốn chữ to bằng vàng: " Bạch Thạch đạo tràng."
" Cái này...nơi này là..." Tiểu Khai còn đang nghi hoặc, Trữ Nguyện đã mỉm cười đi ra ngoài, nhìn thấy bốn chữ to màu vàng kim, gật đầu: " Cũng được, nơi này đúng là nơi chơi cờ lớn nhất a!"
" Ta biết, Bạch Thạch đạo tràng thật nổi danh." Sắc mặt Tiêu Vận có chút trắng bệch: " Nghe nói năm nay Phú Sĩ Thông Bôi quyết đấu sẽ tổ chức ở nơi này."
" Xem ra Tiêu tiểu thư thật hiểu rõ nơi này a." Trữ Nguyện gật gật đầu, chậm rãi nói: " Bạch Thạch đạo tràng là một trong những đấu trường lớn nhất Trung Quốc, luôn có những trận đấu cờ cao cấp, hơn nữa còn định kỳ biểu diễn và hữu nghị, cho nên nơi này mỗi ngày đều có những tuyển thủ chuyên môn lui tới, cũng là một địa phương có tính rèn luyện."
" Ngươi muốn chơi cờ với ta?" Tiểu Khai hỏi.
" Đương nhiên." Trữ Nguyện tràn ngập tin tưởng nắm chặt tay, trong ánh mắt thần thái sáng láng: " Mặc dù ngươi là người tu chân, nhưng đầu óc con người dù sao cũng chỉ là não người như bình thường, ngay cả ngươi có lực lượng cường thịnh cỡ nào, tu vi cao thâm tới đâu, dù có thêm kim đan pháp bảo, nhưng trong thế giới đấu cờ dù sao cũng chỉ là một người thường, ta cũng không tin, bằng vào trình độ chơi cờ của ta, còn không chiến thắng được ngươi!"
Bốn người vừa nói vừa đi tới cửa, Trữ Nguyện móc ra một mảnh card tinh mỹ, còn chưa có đưa qua, thì chợt nghe người đứng ở cửa phi thường tôn kính cúi chào một cái, cười nói: " Trữ thiếu gia đã lâu không có tới rồi, Liễu lão đã nhắc đến ngài nhiều lần lắm đó."
" A a, gần đây quá bận, cho nên ít tới." Trữ Nguyện cũng cười nói: " Hai vị này là bạn của ta, còn đây là em gái ta."
Người nọ liên tục gật đầu: " Đã đi cùng Trữ thiếu gia, vậy mời vào."
Tiểu Khai và Tiêu Vận liếc nhau, đều thấy được sự lo lắng trong ánh mắt đối phương. Trữ Tình lại đi tới, nói nhỏ: " Tiểu Khai ca ca, anh của em thường xuyên tới đây chơi, em cùng ảnh cũng đã tới đây nhiều lần rồi."
Loại địa phương này Tiểu Khai cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, sau khi vào cửa có một gian đại sảnh, còn có một gian phòng tiếp đãi, Trữ Nguyện vừa đi vào, thì có rất nhiều người chạy tới.
" Trữ thiếu gia, khi nào lại chỉ giáo cho ta một ván a?"
" Trữ thiếu gia, đã lâu không thấy rồi, hôm nay có rảnh chơi một trận hay không?"
" Oa, cao thủ tới, các ngươi xem, đây là thiên tài năm trước đã đánh bại Liễu lão a, đi, chúng ta đi xem cuộc chiến."
" Ha ha, Trữ Nguyện, tiểu tử ngươi cuối cùng đã tới đây, Liễu lão đã tìm ngươi bốn lần rồi, mỗi lần đều không gặp, lần này dù sao cũng phải biểu diễn một trận a."
Trữ Nguyện vẫn với tư thế thong dong, mỉm cười: " Các vị, hôm nay ta còn chính sự, không thể chơi với các ngươi."
" Vậy không được a, không theo chơi với ta, thì cũng phải bồi tiếp Liễu lão a, ta gọi điện thoại cho hắn." Một người thoạt nhìn như rất quen thuộc với Trữ Nguyện cười a a đã chạy tới vỗ vai hắn: " Lão nhân mà biết ngươi ở đây, khẳng định lập tức tới ngay."
" Thật sự không được." Trữ Nguyện thành khẩn lắc đầu: " Hôm nay ta phải đấu với một người bạn."
" Bạn của ngươi? Vị ấy?" Người kia kinh ngạc quay đầu, ánh mắt đảo qua trên người Tiểu Khai và Tiêu Vận, sau đó tiến đến bên Trữ Nguyện thấp giọng nói: " Hắn tên là gì? Người của đội nào? Chức nghiệp thế nào?"
" Hắn gọi là Nghiêm Tiểu Khai, tuyển thủ nghiệp dư, không có vào đội, không qua cuộc thi nào." Trữ Nguyện đáp.
" Ta kháo, không phải ngươi đang khi dễ người ta sao?" Người này lao tao: " Ta nói Trữ Nguyện ngươi, ngươi còn thật sự lãng phí thiên phú a, ngươi dù sao cũng là quán quân thế giới, nhưng ta xem ngươi, một tháng không đánh được vài bàn, ngẫu nhiên rảnh rỗi còn đi khi dễ một tên khờ khạo, nếu Liễu lão thấy được, khẳng định phải đau lòng suốt một thời gian đó."
Thanh âm này không lớn, nhưng trong đại sảnh mọi người đang chăm chú lắng nghe, cho nên thanh âm này rất dễ dàng rơi vào trong tay Tiểu Khai.
" Người này thật quá kiêu ngạo." Tiểu Khai lặng lẽ nói với Tiêu Vận: " Hắn là ai vậy?"
Sắc mặt Tiêu Vận càng trắng bệch: " Ngươi này rất có danh, hắn gọi Cổ Đao, là một trong bốn tiểu thiên vương của giới chơi cờ ở Trung Quốc, chức nghiệp thất đoạn."
" Ti..." Tiểu Khai hít sâu một hơi: " Chức nghiệp? Tứ tiểu thiên vương?" Hắn không nhịn được lại hỏi: " Vậy...Liễu lão là ai?"
" Liễu Đại Nguyên." Tiêu Vận cười khổ: " Trong giới chơi cờ không ai không biết siêu cấp cao thủ này, danh hiệu đại mãn quán, đương kim thế giới đệ nhất kỳ thủ."