Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 608

Chương 608: Cầu mà không được (2)

 

“Tổng giám đốc Phó, có thể ngồi cùng không?” Tuy là hỏi dò nhưng Cố Diệc Hàn đã ngồi xuống từ lúc nào rồi, còn thuận tiện gọi phục vụ lên món.

Phó Thắng Nam nhếch môi, không nói nhiều lời.

Vô ý nhìn thấy khóe môi Phó Thắng Nam có dính gì đó, tôi rút tờ giấy ăn đưa cho anh lau, không ngờ lại không hết sức, chỉ nghĩ là tay anh đang không tiện nên tự mình đưa cho anh.

Phó Thắng Nam ngây người đôi chút, tôi mở miệng nói: “Từng này tuổi rồi mà ăn cơm còn không cẩn thận, dính hết lên miệng rồi này” Có lẽ hành động của tôi quá đột nhiên, sau giây lát anh ngẩn ngơ, đôi mắt đen huyền của anh nổi lên ý cười, có vẻ như tâm trạng không tệ.

Sau khi suy xét lại mới phát hiện Cố Diệc Hàn đang nhăn mày, cúi đầu tránh né động tác của tôi và Phó Thắng Nam, tôi không khỏi cảm thấy thế này có chút quá đáng, giống như là đang thể hiện tình cảm trước mặt anh ta vậy.

Nhưng nếu như mở miệng ra để giải thích thì thật là tốn sức rồi, cuối cùng tôi dứt khoát không nói gì nữa, chỉ yên lặng mà ăn đồ ăn sáng.

Ăn sáng xong, Phó Thắng Nam mượn cớ đưa tôi đến công trường, hầu hết văn kiện và các cuộc họp đều đổi qua video nên công việc của anh cũng ở ngay tại văn phòng.

Tôi ở công trường làm việc thường được anh gọi đi, lý do là tay anh không tiện, cần tôi giúp lấy nước hoặc là gửi tài liệu đi.

Đến nỗi mà chạy qua chạy lại hai bên khiến tôi thấy mệt.

Vừa giúp Phó Thắng Nam gửi bưu kiện xong, Lưu Thanh đưa cho tôi bình nước, cười nói: “Xem ra hôm nay tổng giám đốc Phó là đến thăm vợ rồi!” Tôi ngây ra, đỏ mặt đáp: “Đâu có, chú Lưu hiểu lầm rồi, vì hôm qua tay anh ấy bị thương, rất nhiều thứ làm không tiện, nên mới cùng cháu qua chỗ căn cứ này” Anh ta cười cười: “Tôi thấy không phải, nếu không thì đã không gọi cô vào những lúc tổng giám đốc Cố tìm cô nói chuyện rồi” Tôi ngây ra một lúc rồi cười.

Đúng như lời Lưu Thanh nói, mỗi lần Cố Diệc Hàn tìm tôi nói chuyện, Phó Thắng Nam đều gọi đến, hại Cố Diệc Hàn mỗi lần chỉ nói được nửa câu, Thấy tôi cười Lưu Thanh hứng thú đáp lại: “Xem ra công việc của cô hôm nay có chút mệt rồi” Ai nói không phải chứ! Đang lúc nói chuyện, Cố Diệc Hàn xách một túi hoa quả bước vào, sau khi chia ra cho các nhân viên thì đến chỗ tôi nói: “Thẩm Xuân Hinh, trợ lý đưa cho anh ít hoa quả, mệt rồi đúng không, ngồi xuống uống nước, ăn hoa quả đi!” Tôi còn chưa kịp mở miệng chuông điện thoại đã reo lên.

Lưu Thanh cười hì hì, thuận tay lấy ra một quả, cười nói: “Cô Thẩm, cô lại phải bận rồi” Tôi không nén được thở dài, quả thật là vậy.

Không thèm chú ý đến, người gọi tới đúng là Phó Thắng Nam.

Tôi nghe điện thoại, giọng nói âm u của Phó Thắng Nam truyền đến: “Anh muốn uống nước!” Tôi đỡ trán: “Không phải em đã để trên bàn cho anh rồi sao?” “Uống hết rồi!” Anh mở miệng nói như đó là lẽ đương nhiên.

Tôi gật đầu: “Được rồi!” Sau đó, tôi cúp điện thoại, nhìn Cố Diệc Hàn nói: “Xin lỗi, em còn có việc, em đi trước đây” Sau đó tôi xoay người đi về phía văn phòng.

Tại văn phòng.

Phó Thắng Nam ung dung nhàn nhã dựa vào ghế, trên tai còn đeo tai nghe Bluetooth, dường như vẫn còn đang họp, liếc phía trên bàn cốc nước vẫn chưa động tới.

Tôi cạn lời: “Không phải vẫn còn nước đây sao? Anh còn gọi em làm gì?” Chẳng khác gì trẻ con cả.

Anh nhướng mắt nhìn tôi, mặt không đỏ tim không run đáp: “Trần Văn Nghĩa vừa đến, còn mang bánh ngọt tới, em cắt một ít đem ra đây đi!” Tôi nhướng mi: “Anh ta đến rồi không phải là tất cả đều tốt rồi, sao lại đi?” “Bận!” Nói xong, anh lại đối mặt với máy tính, tiếp tục họp.

Tôi cạn lời rồi.

Nhưng vẫn cắt một phần bánh ngọt Trần Văn Nghĩa mang tới để trước mặt anh, nói: “Ăn đi!” Anh nhướng mày: “Em không ăn à?” “Em giảm cân!” Mới sáng nói tôi béo, giờ lại bắt tôi ăn đồ ngọt.

Anh đối mặt với video, nói một câu: “Được, cuộc họp kết thúc tại đây” Tiếp đó liền tháo tai nghe xuống, nhìn tôi nói: “Muốn ăn gì?” Tôi? “Phó Thắng Nam, giờ vẫn đang là giờ làm việc!” Anh gật đầu: “Ừ, anh bảo Trần Văn Nghĩa mang tới” “Không đói!” Người này thật là biết kiếm chuyện.

Thấy tôi như thế anh nhướng mi, không nói nữa, chỉ để bánh ngọt ra trước mặt tôi, sau đó ngón tay thon dài gõ trên bàn phím, vì tay bị thương, nên động tác không phải nhanh, vẫn hiện rõ ra là có chút trẹo tay.

Tôi nhìn một lúc, định mở miệng nói, nhưng vẫn không nói được lời muốn giúp anh ấy.

Cửa phòng làm việc truyền tới tiếng gõ cửa, Phó Thắng Nam thờ ơ mở miệng nói: “Vào đi!” Người bước vào là Mạc Hạnh Nguyên, trong tay cầm một hộp cơm giữ ấm, thấy chúng tôi đều đang ở đây, cô ấy ngây ra một lúc, nhưng cũng chỉ mất mấy giây, sau đó hướng phía Phó Thắng Nam, quan tâm nhìn tay anh: “Anh Nam, tay anh sao rồi? Em đã sắc cho anh canh bồi bổ tốt cho xương này” Nói đoạn, người đã bước đến cạnh bàn làm việc, cô ấy bỏ hộp cơm giữ nhiệt xuống, mở ra, canh vẫn rất nóng, động tác lại vô cùng mềm mại, dịu dàng.

Phó Thắng Nam nhìn thấy là cô ấy, nhíu mày đáp: “Không có gì, cảm ơn!” Từ ngữ bình tĩnh, đạm bạc, nghe ra vài phần lạnh nhạt.

Mạc Hạnh Nguyên nhìn anh thế này, trên mặt lộ ra vài phần hổ thẹn và tự trách: “Đều do em không tốt, em không nên lúc nào anh lái xe cũng tỏ vẻ giận dỗi trẻ con, làm ảnh hưởng anh, em sai rồi, sau này em đảm bảo em sẽ không như thế nữa!” Phó Thắng Nam nhếch môi, giọng điệu lạnh nhạt đáp: “Không có gì!”

Mạc Hạnh Nguyên nhìn anh, hai tay bên cạnh đan chéo vào nhau, nhìn Phó Thắng Nam từ tốn gõ bàn phím, lập tức đáp: “Anh Nam, anh đang gửi email à? Hay là anh uống canh đi, em giúp anh gửi email” Nói xong, cô ta dựa vào người Phó Thắng Nam, chuẩn bị nhận bàn phím từ tay anh, nhưng còn chưa kịp nhận đã bị Phó Thắng Nam né tránh Tồi.

Phó Thắng Nam nhăn trán nhíu mày, thanh âm trầm thấp: “Đây là văn kiện của công ty, người ngoài không tiện nhúng tay vào, là việc riêng của công ty!” Tay Mạc Hạnh Nguyên cứng đờ, hồi lâu sau mới thu tay về, khuôn mặt cứng đơ nặn ra một nụ cười nhẹ có chút không hợp: “Cũng phải, đây là cơ mật của công ty, em không nên động vào, em xin lỗi, anh Thắng Nam, là em suy nghĩ không chu đáo” Phó Thắng Nam “ừ” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Không có gì!” Tôi vốn nghĩ rằng Mạc Hạnh Nguyên đến rồi, vừa hay không có việc gì, có thể ra ngoài làm việc của mình rồi, vẫn chưa kịp mở miệng, liền thấy Phó Thắng Nam ngẩng đầu, tâm mắt anh rơi vào tôi, mở miệng nói: “Thẩm Xuân Hinh, em qua đây giúp anh gửi văn kiện này đi!” Tôi ngơ người, đáp: “Em không thích hợp đâu? Với cả em đánh chữ cũng không nhanh” “Không sao, anh nói gì, em đánh chữ đó là được!” Nói đoạn anh từ chỗ ngồi của mình đứng lên, nhường chỗ của anh cho tôi.

Tôi nhăn mày, đang định nói gì đó, thì bị anh kéo ghế ngồi cạnh, anh mở miệng nói: “Công ty Hạ Vỹ trực thuộc tập đoàn Phó Thiên…” Đánh xong những chữ này, tôi không nhịn được nhìn anh: “Đây là văn kiện công việc của anh, liên quan đến việc làm ăn cơ mật của công ty, không thích hợp đâu”

Bình Luận (0)
Comment