Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 609

Chương 609: Cầu mà không được (3)

 

Anh nhíu mày: “Tay của tôi không tiện” Anh chỉ thờ ơ trả lời tôi một câu. Trong lúc nhất thời, tôi có chút mơ hô, nhưng không thể làm gì khác hơn đánh lại những lời anh ấy nói.

Mạc Hạnh Nguyên đứng ở một bên, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hơi tái nhợt.

Ở dự án làng Lan Khê, sau vài ngày liên lạc bận rộn, cuối cùng tôi cũng có thời gian nghỉ ngơi.

Thấy sắp đến trung thu, vừa quay về nội thành, tôi bèn nghĩ làm thế nào xin Mục Dĩ Thâm nghỉ để trở vê thủ đô một chuyến.

Mấy hôm nay, tối nào Tuệ Minh cũng gọi điện cho tôi, mỗi ngày đều nói với tôi: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm” Bất cứ người mẹ nào cũng không chịu nổi khi nghe con mình nói nhớ mình.

Chiều thứ bảy, Phó Thắng Nam hẹn Mục Dĩ Thâm để bàn về những việc tiếp theo trong dự án làng Lan Khê, tôi không có việc gì làm. Ban đầu, tôi định dọn dẹp đồ đạc của mình trong biệt thự sau đó trở về.

Nhưng không ngờ, Mạc Hạnh Nguyên lại gọi điện thoại tới: “Thẩm Xuân Hinh, cô có thời gian không?” Biết rằng cô ta tìm tôi sẽ không có việc gì tốt, tôi từ chối thẳng thừng: “Không có. Cô Mạc ơi, thật ngại quá, có chuyện gì cô cứ nói thẳng trong điện thoại là được rồi” Cô ta cười nhạt: “Cũng không có gì to tát, tôi nghe nói mấy hôm trước hình như cô suýt nữa chết cóng, nên tôi định thăm hỏi cô ấy mà” Tôi nhíu mày, sao cô ta lại biết việc này.

“Cảm ơn cô Mạc quan tâm” Cô ta ừ một tiếng rồi đáp lời: “Tiếc quá, cô Thẩm không có thời gian, tôi còn muốn tâm sự với cô vê chuyện hôm đó, nếu cô đã bận rộn, vậy thì quên đi.” Tôi hơi sửng sốt, Phó Thăng Nam vẫn luôn điêu tra chuyện hôm đó, tôi chưa từng hỏi anh.

Mấy ngày qua, tôi gân như sắp quên khuấy chuyện này, bây giờ, cô ta tự dưng gọi đến nói với tôi, chuyện này có liên quan tới cô ta không? Hay là? “Mạc Hạnh Nguyên, cô có ý gì?” Tôi không có nhiều kiên nhẫn nên mở miệng hỏi thẳng.

“Không có gì, tôi không muốn anh Thắng Nam vì cô mệt mỏi như vậy, vì thế, tôi đã âm thâm sai người đi điều tra, tình cờ phát hiện ra một số thứ.

Nhưng nếu như cô đã không có hứng thú, thì quên đi.” “Gặp ở đâu, cô cứ gửi tin nhắn cho tôi” Tôi mở miệng rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, tìm áo khoác mặc vào.

Cô ta hờ hững đáp một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Địa chỉ không khó tìm, là ở một quán cà phê.

Cô ta đã đến, gọi một ly cà phê, ngồi chờ và thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa số.

Biết tôi đến rồi, cô ta cũng không nhướng mày nhìn tôi. Cô ta chỉ khẽ nheo mắt lại và nhíu mày nhìn tôi: “Cà phê đắng uõng sẽ rất ngon, nhưng khi bỏ thêm một chút đường, mùi vị sẽ thay đổi” Tôi mím môi không trả lời, tôi không thích đồ đăng, thức ăn hay cuộc sống cũng vậy.

Tôi gọi một ly nước ép, thấy cô ta không mở miệng, tôi không nhịn được bèn hỏi: “Cô Mạc mời tôi ra đây để uống cà phê với cô sao?” Sau khi uống hết nửa ly cà phê, cô ta mới đặt xuống, ngước mắt lên nhìn tôi, khi ánh mắt rơi vào trên cổ tôi, cô ta cười: “Hôm đó, anh Thắng Nam cầm hai sợi dây chuyền. Tôi cứ nghĩ mãi không biết anh ấy sẽ tặng một sợi cho ai, hóa ra là cô!” Tôi mím môi, đưa tay lên sờ sợi dây chuyền trên cổ, là Phó Thắng Nam đã tặng cho tôi trong bữa cơm ngày hôm đó.

Tôi không mở miệng hỏi cô ta, vì không cần nghĩ cũng biết tiếp theo cô ta muốn nói gì, tôi không cần phải tự khiến bản thân khó chịu.

Thấy tôi không nói gì, cô ta cười nói: “Không hỏi tôi, sao tôi biết về sợi dây chuyền trên cổ cô à?” “Tôi không có hứng thú!” Tôi đáp, sau đó uống một ngụm nước ép, nó hơi ngọt và không có cảm giác như được vắt từ trái cây tươi.

Cô ta nhún vai nhưng không đáp lại thái độ của tôi, chỉ tựa vào lưng ghế nói tiếp: “Tôi vốn định mời cô đi ăn cua, nhưng giờ này đã muộn như vậy, có ăn cũng không ăn được bao nhiêu, nên thôi, thế nào? Hôm đó, cua mang về cho cô ăn có ngon không?” Tay cầm ly nước trái cây của tôi hơi ngưng lại, tôi ngước mắt nhìn cô ta, cô ta mỉm cười nhìn tôi, trong mắt còn chứa đầy khiêu khích.

Thì ra hôm đó, Phó Thắng Nam không về nhà, là vì đi ăn cua với cô ta.

Tôi kìm nén xúc động trong lòng, lên tiếng hỏi: “Do đó, cô gọi tôi ra đây là để khoe khoang với tôi sao?” Cô ta cười yếu ớt: “Dĩ nhiên không phải, từ nhỏ tôi đã thích ăn cua, anh Thắng Nam luôn nhớ kỹ điều ấy. Thế nên, đêm đó khi tôi đến thành phố A, anh ấy đã dẫn tôi đi ăn cua, có điều thật ngại quá, chúng tôi không ngờ đêm đó cô lại xảy ra chuyện, cũng may là cô không sao.”

Cho dù lời nói này nghe có vẻ giả dối thế nào, tôi vẫn mỉm cười: “Không liên quan gì đến cô, phải cảm ơn vụ tai nạn lần đó, nếu không tôi sẽ không biết anh Thắng Nam của cô lại yêu tôi như vậy” Nụ cười ở khóe miệng cô ta cứng đờ, một lát sau mới thả lỏng đáp: “Ngược lại, tôi có chút tò mò, cô đã đắc tội với ai mà khiến đối phương dốc lòng muốn giết cô như thế, còn cung cấp dịch vụ một cửa chỉ chờ bước vào lò hỏa táng mà thôi!” Tôi nhún vai, thờ ơ trả hỏi: “Tôi cũng buồn bực lắm. Tuy nhiên, cô Mạc à, cô đã điều tra được gì sao?” Cô ta nhíu mày, dĩ nhiên không chiếm được tiện nghỉ trong lòng sẽ thấy khó chịu, nhưng vẫn mở miệng nói: “Tôi không điều tra được gì nhiều, có lẽ anh Thắng Nam đã điều tra sai hướng rồi.

Người đưa cô ra khỏi thang máy và đưa tới nhà xác biết đâu không phải cùng một người và người kia không nhất thiết là một người đàn ông” Tôi nhìn cô ta, không khỏi nhíu mày hỏi: “Thật ra tôi rất hiếu kỳ, cô Mạc lấy tin này ở đâu ra?” Cô ta hừ lạnh: “Từ đâu không quan trọng, quan trọng là cô không nên để anh Thắng Nam vì cô mà gặp rắc rối một lần nữa” “Cô biết cái gì?” Tôi lên tiếng nghiêm túc hỏi cô ta.

Thấy cô ta không còn thoải mái như ban nãy, tôi mới sáp lại gần cô ta rồi mở miệng nói: “Mạc Hạnh Nguyên à, nếu cô thật sự vì anh Thắng Nam thì cô nên nói toàn bộ mọi chuyện cho tôi biết” Vốn dĩ hôm nay cô ta đến tìm tôi gây phiền phức, nhưng dường như chẳng chiếm được lợi ích gì, trong lòng cô ta chắc đang không vui.

Do đó, cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường: “Thẩm Xuân Hinh à, cô thật sự rất ích kỉ, để anh Thắng Nam mạo hiểm vì cô hết lần này đến lần khác, cô có thực sự yêu anh ấy chút nào không? Nếu không sẽ không rời xa anh ấy hai lần, hai lần đều không gặp được người đàn ông nào chịu tiêu tiền vì cô hơn anh ấy, cuối cùng cô vẫn về bên anh ấy, cô không cảm thấy xấu hổ ư?” Tôi thở dài một tiếng, cảm thấy hơi khó chịu, cái gì gọi là không tìm được người nào ông nào chịu tiêu tiền vì tôi hơn anh.

Tôi không khách sáo nhìn cô ta: “Hết lần này tới lần khác mạo hiểm vì tôi? Mạc Hạnh Nguyên ơi, cô có biết tại sao rõ ràng cô và Phó Thắng Nam có khả năng ở bên nhau cao hơn tôi, nhưng anh ấy vẫn chọn tôi không?”

Tôi thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Bởi vì cô thật sự khiến người khác ghê tởm, chẳng phải cô đã từng để anh ấy xảy ra tai nạn một lần à? Cùng đi chung xe, sao cô lại không yên tâm? Không chiếm được nên cô muốn hủy hoại à? Tôi vẫn luôn tưởng rằng ít nhiều cô cũng cần chút mặt mũi, nhưng bây giờ xem ra, cô hoàn toàn không cần thứ này đâu nhỉ? Mấy năm qua, cô không làm việc, mỗi ngày muốn cái gì có cái đó, đều là những nhãn hiệu cao cấp nhất thế giới, số tiền ấy từ đâu mà có? Của cô hả? Những bất động sản và xe đứng tên cô đều do cô nhặt được à?

Những thứ đó có thứ nào không phải Phó Thắng Nam đưa cho cô? Cô dựa vào cái chết của anh mình, xài tiền anh ấy kiếm được do thức đêm thức hôm tăng ca một cách hiển nhiên, xúi giục Lâm Uyển hại chết con ruột của mình, còn hại anh ấy suýt nữa rời xa vợ con, những điều này có được xem như lấy oán báo ơn không? Nếu như anh cô ở trên trời có linh thiêng, cô nghĩ anh ta có cảm thấy nhục nhã khi có đứa em như cô không?

Mạc Hạnh Nguyên à, nếu như cô có mặt mũi, hiện tại cô sẽ không mặt dày quấn lấy anh ấy, tôi chỉ thấy cô rất đáng thương, dễ dàng tha thứ cho sự bố thí của anh ấy dành cho cô, còn mặt dày ảo tưởng rằng mọi thứ trong nhà họ Phó đều là của cô sao? Nếu cô thật sự là em gái ruột của Phó Thắng Nam, mấy năm qua, cô cũng có thể tự lực cánh sinh rồi, kêu cô là ký sinh trùng cũng không quá đáng chút nào!”

Bình Luận (0)
Comment