Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1000

Chương 1000:

 

Một đôi trai đẹp gái xinh như vậy, ai cũng không thể không chú ý tới.

 

Lúc sắp đi đến cổng trường, Phó Mặc Tranh vội vàng nói: “Dừng ở đây đi! Em tự đi về ký túc xá được rồi”

 

Khuôn viên của đại học Đế Đô rất rộng lớn. Nếu để cô ấy tự mình đi từ cổng Bắc đến ký túc xá thì ít nhất cũng phải mất mười lăm phút.

 

Nhưng dù thế nào cũng sẽ tốt hơn là hai người họ cùng đi vào trường để bị các bạn học để ý, bàn tán.

 

Lâm Bạc Thâm dừng xe lại, đôi chân dài chống xuống đất. Phó Mặc.

 

Tranh nhảy xuống khỏi xe đạp.

 

Lâm Bạc Thâm giúp cô ấy nhấc cặp sách ra khỏi lưng rồi đưa cho cô ấy: “Không cho anh đi vào cùng em, xấu hổ à?”

 

Da mặt của Phó Mặc Tranh vẫn được tính là dày hơn các cô gái khác. Cô ấy khế hừ một tiếng: “Em không xấu hổ đâu nha luật sư Lâm.

 

Anh đừng có quên anh là nhân vật có tiếng tăm của trường chúng ta.

 

Nếu tí nữa anh thật sự dẫn em vào trường, không chừng sẽ phải đón nhận một tràng gào thét chói tai và âm thanh tan nát cõi lòng của các cô gái khác đó.”

 

Lâm Bạc Thâm đột nhiên bị cô ấy trêu chọc như vậy, không khỏi sửng sốt một lúc.

 

Phó Mặc Tranh lại đeo cặp lên vai, giơ tay vẫy vẫy với anh ta: “Em đi đây nha”

 

Lâm Bạc Thâm dựa người vào chiếc xe đạp bên cạnh. Khuôn mặt anh tuấn của anh ta bị trời chiều bao phủ. Phó Mặc Tranh đi được vài bước lại đột nhiên chạy về.

 

Lâm Bạc Thâm còn chưa ý thức được cô ấy đang định làm gì, cần cổ đã bị đôi tay nhỏ bé của cô ấy bám vào kéo thấp xuống. Bờ môi mềm mại của cô gái nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mỏng của anh ta, tặng anh ta một nụ hôn nhanh như chớp.

 

Anh ta chưa kịp giữ cô ấy lại, cô ấy đã quay người chạy đi mất.

 

Sau khi trở về ký túc xá, Phó Mặc Tranh bị bạn cùng phòng bắt lại tra hỏi.

 

“Trên người có mùi rượu, còn có cả mùi đàn ông nam tính nồng đậm!”

 

“Lại còn cả đêm không về!”

 

“Tranh Tranh! Tối qua cậu đã làm ra chuyện lớn gì rồi?”

 

Phó Mặc Tranh bị bọn họ nghiêm hình ép hỏi không khỏi muốn bỏ chạy: “Các bạn cùng phòng thân mến, có thể cho tớ đi tắm trước đã được không?”

 

Cô vừa mới định chạy vào nhà tắm I mọi người kéo trở lại.

 

“Ít giở trò đi! Mau nói thật cho bọn tớ biết! Có phải tối qua cậu ở bên đàn ông không hả?”

 

“Tranh Tranh, không lẽ cậu chính là người đầu tiên trong phòng chúng ta có người yêu sao?”

 

Thấy bọn họ ai nấy đều tò mò nhìn mình, Phó Mặc Tranh cũng chỉ đành kiên trì nói dối: “Các cậu còn nhớ bạn cấp ba của tớ học bên khoa Tài chính không? Hôm qua… cậu ấy bị thất tình. Tớ đi bar bầu bạn với cậu ấy. Chỉ là cùng nhau uống rượu và mắng chửi tên đàn ông đó cả một đêm mà thôi.”

 

“Thật sao? Chỉ đi quán bar uống rượu thôi sao? Không chơi trò lột đồ gì đó đấy chứ?”

 

Phó Mặc Tranh trưng ra vẻ mặt chính trực, tự tin nói: “Các cậu nghĩ cái gì thế? Thật sự chỉ đi bar uống rượu thôi mài”

 

“Thôi bỏ đi! Còn tưởng cậu đã làm ra chuyện kinh thiên động địa gì cơi”

 

Trái tim của Phó Mặc Tranh được thả lỏng. Thấy bọn họ không nghi ngờ gì nữa, cô ấy liền đi tìm quần áo để tắm rửa.

 

Mất mặt cả một đêm.

 

Cũng không biết Lâm Bạc Thâm có ghét bỏ cô ấy hay không.

 

Lần sau cô không dám uống say đến không biết trời đất gì ở trước mặt Lâm Bạc Thâm nữa, quá mất mặt rồi.

 

¡ ấy, Phó Mặc Tranh nằm dài trên chiếc giường nhỏ trong ký túc xá. Cô ấy nhớ Lâm Bạc Thâm, không thể chìm vào giấc ngủ.

Bình Luận (0)
Comment