Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1001

Chương 1001:

 

Cô ấy sờ soạng tìm điện thoại gửi một tin nhắn trên Weibo cho anh húc anh tranh tụng trong phiên tòa phúc thẩm ngày mai thật thuận Bây giờ đã là mười một giờ năm mươi phút đêm, Phó Mặc Tranh vốn tưởng rằng Lâm Bạc Thâm sẽ không trả lời lại mình. Thế nhưng đối phương lại lập tức gửi lại tin nhắn cho cô ấy.

 

“Mau ngủ đi, không phải con gái các em hay nói thức khuya hại da mặt sao?”

 

Phó Mặc Tranh ôm lấy điện thoại chui vào trong chăn, cảm thấy không phục chút nào. Mặc dù cô ấy thức muộn sẽ có quầng thâm mắt, thế nhưng da mặt của cô ấy vẫn còn tốt lắm. Cô ấy chính là loại người có thức muộn thế nào nhưng chỉ cần trời trở lạnh da mặt vẫn sẽ trắng nõn như trứng gà bóc.

 

“Da mặt của em vẫn còn tốt lắm”

 

Lâm Bạc Thâm ở bên kia nhìn thấy tin nhắn này không khỏi nhếch môi mỉm cười. Giọng điệu của cô gái nhỏ không phục rất kiêu ngạo, thật đáng yêu.

 

Phó Mặc Tranh nhắn lại: “Ngày mai em có thể đến xem phiên tòa của anh không?”

 

“Không phải sáng mai em có tiết học rồi sao? Đừng có tùy tiện trốn học: “.. Sao anh biết sáng mai em có tiết?” Phó Mặc Tranh cảm thấy khó hiểu.

 

Lâm Bạc Thâm không trả lời câu hỏi của cô ấy, chỉ gửi đến một câu: “Đợi sáng mai em học xong, phiên tòa của anh cũng kết thúc thì chúng ta cùng đi ăn cơm”

 

Thấy anh ta nói như vậy, trong lòng Phó Mặc Tranh không khỏi mừng thầm. Không được đi xem phiên tòa của anh ta cũng không vấn đề gì, dù sao trưa mai vẫn được đi ăn cơm với anh ta, nghĩ đến thôi đã thấy vui vẻ rồi.

 

Đây là lần đầu tiên Lâm Bạc Thâm chủ động hẹn cô ấy đi ăn cơm.

 

Anh ta nói đợi sau khi phiên tòa kết thúc có điều muốn nói với cô ấy. Có khi nào anh ta sẽ tỏ tình với cô ấy hay không?

 

Nghĩ vậy, trong lòng cô ấy càng thêm vui sướng.

 

Lâm Bạc Thâm gửi địa chỉ nhà hàng cho cô ấy. Anh ta hẹn cô ở nhà hàng Thúy Trúc Hiên vào mười hai giờ trưa mai.

 

Phó Mặc Tranh ôm chặt điện thoại không nỡ đi ngủ. Cô ấy vẫn còn muốn nói với anh ta thêm vài câu. Nhưng Lâm Bạc Thâm lại là loại người trước giờ vân luôn ít nói, lại càng không thích nói chuyện phiếm.

 

“Mười hai giờ rồi, mau đi ngủ đi”

 

Người nào đó đang thúc giục cô ấy đi ngủ.

 

Phó Mặc Tranh hỏi: “Không phải anh cũng chưa ngủ sao?”

 

“Anh đang chuẩn bị tài liệu tranh tụng cho phiên tòa ngày mai”

 

“,* Được rồi, đối với anh ta thì công việc thú vị hơn cả việc nói chuyện với cô ấy.

 

Phó Mặc Tranh ném điện thoại đi, vẻ mặt rầu rĩ không vui.

 

Một lúc sau, Lâm Bạc Thâm lại nhắn tới một tin: “Ngoan, đi ngủ đi”

 

Một chữ “ngoan” này của anh ta đã đủ để dỗ dành Phó Mặc Tranh vui vẻ trở lại.

 

Hết cách rồi, cô ấy chính là loại người dễ bị dỗ dành như vậy đấy.

 

Phó Mặc Tranh lập tức trả lời: “Ngủ ngon, moaz”

 

Lúc Lâm Bạc Thâm nhìn thấy tin nhắn này của cô, đầu óc ngơ ra một lúc. Chữ “moaz” kia khiến anh vô thức nở nụ cười dịu dàng. Moaz?

 

Lâm Bạc Thâm cứ nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Ngủ ngon, moaz” kia của cô ấy, nhìn thật lâu. Ánh mắt vốn luôn lạnh lùng như băng giá bị hòa tan một góc thành ánh sáng ấm áp ôn nhu.

 

Lâm Bạc Thâm làm việc thêm nửa tiếng nữa. Khi khép lại hồ sơ, anh ta nhìn sang thời khóa biểu dán trên bàn làm việc, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên.

 

Anh ta đã có thời khóa biểu của cô ấy. Vậy nên anh ta biết rõ sáng mai cô ấy có tiết học hay không.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, đúng tám giờ rưỡi, Lâm Bạc Thâm bước ra khỏi cửa. Anh ta vẫn đạp xe đạp đi qua mười bốn ngõ hẻm như thường ngày.

 

Đến ngõ cuối cùng thì thấy có bốn tên cầm ống thép đứng sẵn ở đó, dường như đã đợi anh ta từ lâu.

 

“Lâm Bạc Thâm, ông chủ của bọn tao chuyển lời đến mày, hãy từ bỏ vụ án này đi”

 

Lâm Bác Thông nhảy xuống khỏi xe đạp, ung dung cởi áo vest ngoài ra treo trên xe rồi xắn ống tay áo sơ mi lên. Động tác dường như lười biếng thờ ơ, nhưng trong ánh mắt lại tràn đây hung ác: “Muốn đánh nhau thì nhanh lên, tôi đang gấp”

Bình Luận (0)
Comment