Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1103

Chương 1103:

 

“Meowl!”

 

Xương Sườn nghĩ: Mình là một chú mèo nhỏ, không phải là chó, có cắn thì cũng chẳng đau gì cả.

 

Phó Mặc Tranh phát hiện ra Xương Sườn mập hơn một chút, không gầy giống que củi giống như hồi mới được nhặt về, cô híp mắt cười khì: “Xem ra anh ấy đã chăm sóc con rất tốt, con sắp thành một nhóc mập mạp rồi, mẹ rất hài lòng”

 

Lạc cạch, cửa mở.

 

Lâm Bạc Thâm vừa vào cửa đã thấy một người một mèo nằm sấp ở sàn nhà nhìn nhau.

 

Cô gái nhỏ đưa hai tay lên chống chằm, nói chuyện cùng Xương Sườn, anh cũng không rõ là cô đang nói gì, chỉ thấy là có vẻ rất chân thành.

 

Lâm Bạc Thâm đứng ở cửa ra vào, chăm chú quan sát hình ảnh ấm áp này một lúc lâu, sau này cảnh này sẽ chỉ là hồi ức rồi.

 

Xương Sườn thấy Lâm Bạc Thâm về nhà, vội tung tăng chạy ra, Phó Mặc Tranh quay người lại, thấy Lâm Bạc Thâm đứng ở cửa, bốn mắt nhìn nhau.

 

Phó Mặc Tranh vẫn như trước kia, vui vẻ chạy đến rồi nhào vào lòng anh, quặp cả chân cả tay vào người anh.

 

“Tại sao không liên lạc với em?” Người nào đó nhìn anh với cặp mắt lấp lánh vừa đáng thương vừa uất ức.

 

Lâm Bạc Thâm che giấu cảm xúc trong mắt, chỉ nói một chữ: “1 “Hừ, bận đến mức không có cả thời gian trả lời tin nhắn của em à?

 

Lâm Bạc Thâm, anh là đồ lừa đảo”

 

Lâm Bạc Thâm cúi đầu nhìn gương mặt phúng phính đang giận hờn của cô, không đành lòng, nhẹ nhàng nói: “Anh không biết phải trả lời gì”

 

“Anh không biết phải trả lời gì thì cứ nhắn là anh nhớ em, anh thích em, nói chung là không được lơ em”

 

Lâm Bạc Thâm gỡ cánh tay của cô trên cổ mình ra, nói: “Anh đi nấu cơm”

 

Phó Mặc Tranh cảm thấy anh rất lạnh lùng với mình, xa nhau lâu vậy, đáng lẽ ra anh phải ôm cô một cái rồi hôn cô mới phải chứ!

 

Lâm Bạc Thâm vào phòng bếp kiểu mở, Phó Mặc Tranh cũng vội chạy theo, rúc vào lòng anh.

 

Lâm Bạc Thâm nhíu mày: “Em làm thế anh không làm việc được”

 

Cô mặc kệ, hùng hồn đáp: “Trước kia anh vẫn nấu thế này mà”

 

Được rồi, ôm thì ôm, sau này… Không còn cơ hội ôm cô nữa rồi.

 

Phó Mặc Tranh lắc đầu, nhìn anh: “Anh nói là nếu kỳ thi cuối kỳ em thì được chín trên mười thì sẽ dẫn em đến công viên trò chơi, giờ còn giữ lời không?”

 

Lâm Bạc Thâm nghĩ, thôi thì coi như đây là buổi hẹn cuối cùng đi, thỏa mãn cô, thoải mãn chính mình.

 

“Giữ lời”

 

“Thật không?”

 

“Thật”

 

Cô mong chờ nhìn anh: “Vậy cuối tuần này chúng ta đi nhé!”

 

“Ngày mai đi, xế chiều ngày mai anh có thời gian, chúng ta chơi đến tối”

 

Phó Mặc Tranh nhíu mày, nói: “Nhưng xế chiều ngày mai em có tiết”

 

Lâm Bạc Thâm không muốn dây dưa thêm nữa, anh sợ nếu tiếp tục nữa thì mình sẽ không nỡ nói lời chia tay, vậy nên anh không muốn chậm trễ thêm ngày nào nữa.

 

“Em trốn học buổi xế chiều ngày mai đi”

 

Phó Mạc Tranh ngạc nhiên nhìn anh, sau đó híp mắt lại, cười lớn: “Bạc Thâm, hôm nay anh lạ thật đấy, bình thường anh ghét việc em trốn học nhất cơ mà? Sao hôm nay lại đầu têu bảo em trốn học?”

 

“Chỉ trốn một lần thôi không ảnh hưởng gì đâu”

 

Người nào đó lại tin anh nói thật, cười lén: “Hì, thật ra là anh rất nhớ em phải không?”

 

Đúng, anh rất nhớ!

Bình Luận (0)
Comment