Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1104

Chương 1104:

 

Người nào đó dựa vào ngực anh, vẫn ngốc nghếch nghĩ về tương lai: “Sau này chúng ta mỗi tháng đi công viên một lần nhé? Em rất thích ngồi ở vòng quay mặt trời”

 

“Sau này anh sẽ rất bận”

 

Người nào đó tiếc rẻ nói: “Vậy hai tháng đi chơi một lần, phải làm việc và nghỉ ngơi một cách hợp lý, không thể làm việc mãi được, sẽ mệt chết đấy”

 

Lâm Bạc Thâm cúi đầu thái thịt, không trả lời cô.

 

Cô vẫn líu ríu trong lòng anh, cô nói rất nhiều, Lâm Bạc Thâm trả lời rất ít. Phó Mặc Tranh còn tưởng rằng anh im lặng như vậy tức là đồng ý, chứ cũng không nghĩ đến trường hợp là anh im lặng từ chối.

 

Ăn cơm tối xong, Phó Mặc Tranh phải về trường ở.

 

“Bạc Thâm, mẹ em nói là đồng ý cho chúng ta yêu đương, nhưng không cho chúng ta ở cùng nhau, từ hôm nay trở đi em sẽ về trường ở, anh tiễn em về trường đi.”

 

Cô đi đến cửa, lúc chuẩn bị đổi giày thì Lâm Bạc Thâm lại kéo cổ tay cô lại rồi ôm chầm lấy.

 

“Hôm nay phá luật đi, rồi về sau em quay lại trường để ở”

 

Phó Mặc Tranh phì cười, dùng đôi tay nhỏ bé của mình đỡ mặt anh lên, giống như vừa nhìn thấu anh: “Thật ra anh rất nhớ em đúng không?

 

Anh nhớ em thế, sao lại không nói gì? Anh ngại à?”

 

Lâm Bạc Thâm nắm lấy đôi tay nghịch ngợm của cô.

 

Phó Mặc Tranh giả vờ nghiêm túc, cố bắt chước vẻ hung dữ của người lớn: “Nể tình anh nhớ em nhiều như vậy, em miễn cưỡng ở lại với anh nhé. Nhưng mà từ mai trở đi là em phải về ký túc xá ở thật đấy. Bạn học Lâm, đừng có nhớ em quá nha!”

 

Đột nhiên Lâm Bạc Thâm lại giữ gáy cô lại, cúi đầu rồi hôn mạnh lên môi cô.

 

Phó Mặc Tranh bị anh hôn đến mức thở phì phò, cô dựa vào lòng anh, chọc tay vào ngực anh, nói: “Bạc Thâm, hóa ra đây là cách anh bày tỏ nỗi nhớ của mình”

 

Đêm khuya, khi Phó Mặc Tranh đã ngủ thiếp đi trong lòng Lâm Bạc Thâm, anh dùng một tay chống đầu rồi nằm nghiêng người, ngắm khuôn mặt đang say giấc nồng của cô.

 

Nếu như cô bé mà năm đó Lâm Hải bắt cóc không phải cô thì khi Phó Hàn Tranh đến gặp anh, anh có thể mặc kệ.

 

Vì thiếu nợ nên không thể không từ bỏ, hóa ra đây chính là cảm giác yêu nhưng không giành được.

 

Anh đã từng tưởng tượng đến trường hợp hai người chia tay, có thể là vì thân phận quá khác nhau, cũng có thể là vì vài chuyện lặt vặt trong cuộc sống, hoặc có thể là vì cô trưởng thành hiểu chuyện hơn và thích một cậu thanh niên khác.

 

Đó là những gì anh nghĩ đến.

 

Nhưng mà những giả thiết đó đều có thể sửa lại được.

 

Nếu chênh lệch về thân phận thì anh có thể cố gắng để cho cô cuộc sống tốt nhất. Nếu như là mấy chuyện lặt vặt trong cuộc sống thì anh có thể làm hộ cô. Nếu như cô thích anh chàng khác thì anh tán cô lại từ đầu là được.

 

Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc nghiệp của Lâm Hải lại quật vào người mình.

 

Thật ra chuyện này cũng không khó đoán. Nhưng trước kia anh vẫn luôn trốn tránh, vì quá thích một người nên anh đã vô thức tránh đi chuyện cũ.

 

Nhà họ Phó nổi tiếng ở Bắc Thành thì có mấy nhà chứ, cô bé mà Lâm Hải bắt cóc là cô chiêu nhà họ Phó, không phải cô thì là ai?

 

Chỉ là Lâm Bạc Thâm không muốn đào sâu vào câu chuyện đó, cũng không muốn lật lại các tờ báo năm đó, vì anh không muốn rạch vết sẹo cũ ấy ra.

 

Buổi chiều hôm sau, Lâm Bạc Thâm mua hai tấm vé vào cửa khu vui chơi.

 

Khu vui chơi vào chiều ngày thứ sáu không vắng nhưng cũng không quá đông.

 

Nhưng vẫn có rất nhiều trò chơi có nhiều người xếp hàng rất dài.

 

Trong công viên bán rất nhiều kẹo bông, Lâm Bạc Thâm mua cho cô một cây, cô ăn một lúc thì kẹo bông dính đầy lên mặt, nhìn chẳng khác gì diễn viên đóng vai mèo trong mấy vở kịch.

 

Phó Mặc Tranh chơi rất vui, cô kéo tay Lâm Bạc Thâm rồi hăng hái đứng xếp hàng.

 

Con lắc khổng lồ, tàu lượn siêu tốc… trò chơi cảm giác mạnh nào cô cũng chơi vài lần liền.

Bình Luận (0)
Comment