Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1114

Trong lúc đợi Lâm Bạc Thâm về, trong đầu cô tưởng tượng ra rất nhiều giả thiết. Lâm Bạc Thâm sẽ cho cô một khoản tiền để cô phá thai, cũng có thể bởi vì cô mang thai ngoài ý muốn mà sẽ chịu trách nhiệm với cô?

 

Nhưng mặc kệ là giả thiết nào đi chăng nữa thì Phó Mặc Tranh có vẻ cũng không thể chấp nhận nổi, cũng không biết chấp nhận như thế nào.

 

Cô theo bản năng sờ chiếc bụng vẫn bằng phẳng của mình, khuôn mặt trắng nõn ủ rũ, tự than thở: “Bé con, nếu cuối cùng mẹ không muốn con thì con cũng đừng tức giận, có thể tha thứ cho mẹ không?”

 

Cô chỉ mới mười tám tuổi, nếu bỏ học để trở thành một bà mẹ đơn thân thì lão Phó sẽ đánh chết cô mất!

 

Cô không dám lấy tương lai của mình ra đánh cược.

 

Leng keng.

 

Thang máy tinh một tiếng, mở ra.

 

Lâm Bạc Thâm đã về.

 

Cô hít một hơi thật sâu đứng dậy đi tới phía sau cửa thoát hiểm, có chút chần chừ.

 

Cô cứ vậy không mời mà đến tìm anh liệu có ổn không?

 

Dù sao nửa tháng trước bọn họ cũng đã chính thức chia tay rồi.

 

Trong lúc cô đang rối rắm, một chuyến thang máy khác cũng vừa lên đến nơi. Cửa thang máy mở ra, bóng dáng một cô gái chạy theo.

 

“Tiền bối Lâm”

 

Lâm Bạc Thâm đứng trước cửa nhà đang chuẩn bị mở cửa đi vào thì trông thấy Chu Tiểu Ninh chạy tới.

 

Lâm Bạc Thâm nhíu mày: “Cô theo dõi tôi?”

 

Chu Tiểu Ninh đi giày cao gót, lúc chạy đến không biết vô ý hay cố tình bước hụt một cái, ngã vào trong khuỷu tay Lâm Bạc Thâm.

 

Phó Mặc Tranh đứng ở sau cửa thoát hiểm, ngón tay siết chặt khung cửa, hai mắt đầy oán giận trừng mắt nhìn đôi nam nữ đang đứng cách đó không xa.

 

Tai sao Chu Tiểu Ninh lại tới nhà Lâm Bạc Thâm, cô ta muốn làm gì?

 

Trên mặt Chu Tiểu Ninh mang theo vẻ thẹn thùng yếu ớt nói: “Em chỉ là có chút chuyện muốn nhờ tiền bối Lâm. Nền tảng toán cao cấp của em không tốt lắm, bài kiểm tra cuối kỳ cũng không đạt yêu cầu.

 

Mặc dù cũng tạm được nhưng muốn lấy được học bổng thì còn thiếu rất nhiều, năm nào em cũng nhận được học bổng giống như tiền bối Lâm”

 

Lâm Bạc Thâm vừa định nói anh không rảnh, tuy nhiên đôi mắt đen của anh vừa ngước lên lại vô tình quét đến bóng dáng nhỏ bé sau cánh cửa lối thoát hiểm.

 

Mặc Bảo… Cô không kìm được đến tìm anh ư?

 

Đầu quả tim xẹt qua một chút rung động, rất xúc động, nhưng rất nhanh bị lý trí của anh đè lại.

 

Nếu thật sự cô đến tìm anh làm nững giảng hòa thì tám chín mươi phần trăm anh khó có thể chống cự được.

 

Trước mặt cô tim của anh không thể cứng rắn được, cô vừa chạm vào sẽ mềm ngay.

 

Hôm nay Chu Tiểu Ninh cố tình chọn trang phục, cô ta rất tự tin về bề ngoài của mình. Mặc dù không phải loại rất xinh đẹp vừa nhìn đã bị thu hút ngay, ngũ quan đoan chính nhưng nhìn cũng được. Cô ta thấy Lâm Bạc Thâm không từ chối bèn nói tiếp: “Em biết tiền bối Lâm lấy chuyện giúp người làm niềm vui, chắc sẽ giúp em chứ ạ?”

 

Cô ta cố gắng mở to mắt ra, ngẩng đầu nhìn Lâm Bạc Thâm tỏ ra đáng yêu.

 

Lâm Bạc Thâm không hề quan tâm, lại muốn khiến cho bóng người nhỏ bé đang nấp sau cửa thoát hiểm kia thấy khó mà lui.

 

Lâm Bạc Thâm gật đầu, mở cửa nói: “Vào rồi nói”

 

Chu Tiểu Ninh có chút bất ngờ, không ngờ Lâm Bạc Thâm lại thật sự cho cô ta vào nhà.

 

Cửa, mở ra rồi khép lại.

 

Phó Mặc Tranh đứng đó trông thấy nụ cười sáng lạn của Chu Tiểu Ninh, nước mắt tủi thân không tiếng động rơi xuống.

 

Thì ra anh cũng có thể đối xử dịu dàng với mọi cô gái khác, cũng có thể cho bất kì cô gái nào vào nhà.

Bình Luận (0)
Comment