Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1115

Cô từng cho rằng, đối với anh thì Phó Mặc Tranh cô là một người đặc biệt, anh chiều chuộng cô, thương cô, chăm sóc cô, ít ra anh cũng từng thích cô.

 

Nhưng bây giờ cô mới hiểu, cô và Chu Tiểu Ninh chẳng có gì khác nhau cả.

 

Vừa nãy cô đã hi vọng xa vời biết bao, anh biết cô mang thai sẽ chịu trách nhiệm với cô?

 

Bàn tay nhỏ bé của cô run rẩy sờ lên bụng dưới, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

 

“Bé con, xin lỗi, mẹ không thể giữ con được rồi”

 

Chu Tiểu Ninh vào được nhà Lâm Bạc Thâm thì lại tham lam được voi lại đòi tiên.

 

Cô ta đi dạo xung quanh nhà của Lâm Bạc Thâm: “Tiền bối Lâm, em rất thích phong cách trang trí nhà của anh”

 

Lâm Bạc Thâm để cho cô ta vào nhà chỉ vì muốn kéo dài thời gian chờ cho cô gái nhỏ ngoài kia rời đi. Đối với Chu Tiểu Ninh thì ngay cả tâm tư đối phó với cô ta cũng không hề có.

 

Chu Tiểu Ninh trông thấy chú mèo nhỏ đang ngủ trên salon liền thích thú đi tới: “Oa, tiền bối Lâm, anh còn nuôi cả mèo con à, con mèo này đáng yêu quá!”

 

Lâm Bạc Thâm đối với việc Chu Tiểu Ninh tự tiện thì rất không vui, thậm chí cảm thấy chán ghét, giọng nói lạnh lùng: “Nuôi hộ bạn gái”

 

Bạn gái?

 

Chu Tiểu Ninh nhíu mày, khó hiểu nói: “Không phải anh đã chia tay với Phó Mặc Tranh rồi sao?”

 

Đôi mắt Lâm Bạc Thâm run lên, khóe môi nhếch lên, rõ ràng không hài lòng: “Ai nói với cô là tôi chia tay Mặc Mặc hả?”

 

Chu Tiểu Ninh bị ánh mắt lạnh lùng của anh dọa sợ, ngẩn ra nói: “Mọi người… Mọi người trong trường đều nói như vậy”

 

Cho nên, rốt cuộc đã chia tay hay chưa?

 

Bầu không khí im lặng không ai lên tiếng, Chu Tiểu Ninh vừa nói vừa đi sang ôm con mèo nói: “Tiền bối Lâm, con mèo này tên gì?”

 

“Có liên quan gì với cô không?”

 

Ngay lúc Chu Tiểu Ninh định ôm Xương Sườn thì nó nhanh như chớp nhảy từ trên ghế salon nhảy xuống, lanh lẹ chạy đến cạnh chân Lâm Bạc Thâm, được Lâm Bạc Thâm khom lưng ôm lấy.

 

Lâm Bạc Thâm nhìn dáng vẻ của Xương Sườn nhẹ giọng hỏi: “Đói bụng à?”

 

Xương Sườn kêu “meo” một tiếng.

 

Lâm Bạc Thâm ôm mèo đi đến phòng bếp, mở lấy thức ăn cho Xương Sườn.

 

Chu Tiểu Ninh bị ngó lơ, móng tay bấm vào lòng bàn tay.

 

Lâm Bạc Thâm có thể kiên trì với một con mèo như thế mà lại không có chút hứng thú nào với cô ta sao?

 

Cô ta còn không sánh được với một con mèo rách ư?

 

Chu Tiểu Ninh không cam tâm, từ chỗ salon đi tới, đi theo phía sau Lâm Bạc Thâm nói: “Tiền bối Lâm, em cũng rất thích mèo con. Bình thường anh nếu không phải là đi đến văn phòng luật làm việc, thì cũng phải đi gặp người ủy thác, mở phiên tòa, bề bộn nhiều việc như thế! Nếu anh thấy bận quá, không tiện chăm sóc cho mèo con thì em sẽ chăm sóc giúp cho anh được không?”

 

Lâm Bạc Thâm lạnh lùng nói Lâm Bạc Thâm sao lại không biết chứ, ký túc xá bất kể nam hay nữ thì cũng không được phép nuôi thú cưng.

 

“Em có thể lén nuôi, nói thật thì dì quản lý ký túc xá của bọn em sẽ không tra được đâu, con mèo nhỏ này lại ngoan như thế, nhất định sẽ không gây ra phiền phức gì cho em”

 

Lâm Bạc Thâm xoa xoa Xương Sườn, nói: “Có lế Xương Sườn sế không thích người không quen chăm sóc nó đâu”

 

*..” Chu Tiểu Ninh ngượng ngùng.

 

Lâm Bạc Thâm nói thẳng ra như vậy cho dù da mặt cô ta có dày như thế nào đi nữa thì cũng không tránh được có chút khó chịu.

 

Lâm Bạc Thâm nâng cổ tay nhìn thời gian, đã mười lăm phút, có lẽ cô gái nhỏ ngoài kia cũng đi rồi.

Bình Luận (0)
Comment