Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 620

Chương 620:

 

Một ngày một đêm đã trôi qua.

 

Lục Hỉ Bảo cảm nhận được phía sau đầu mình đau đớn đến lạ thường, cô ấy dùng sức mở hai mắt ra, trước mắt cô là một không gian tối tăm lạnh lẽo.

 

“Đây là đâu vậ Trong đầu cô ấy hiện lên một vài mảnh ký ức nhỏ nhặt.

 

Rõ ràng là cô ấy đang ở trong tiệm áo cưới để thử váy cưới mà… Đột nhiên bố nuôi của Giang Thanh Việt xuất hiện một cách bất thình lình…

 

Sau đó, hình như cô ấy đã bị người ta đánh ngất xỉu rồi bắt đi luôn…

 

Mà người bắt cóc cô ấy lại chính là… Bố nuôi của Giang Thanh Việt ư?

 

Bỗng nhiên cánh cửa của căn phòng bị ai đó mở ra.

 

Châu Thắng ung dung bước vào, sau một thời gian dài Lục Hỉ Bảo không nhìn thấy ánh sáng, cô ấy lại bị ánh sáng từ bên ngoài chiếu thẳng vào hai mắt khiến mắt cô có hơi đau nhức, hai cánh tay của cô ấy theo bản năng mà che khuất tâm mắt của mình.

 

“Nghe nói cháu đang mang thai hả?” Lục Hỉ Bảo rất kinh ngạc, cô ấy không trả lời câu hỏi của ông ta, ngược lại cô ấy còn hỏi: “Ông già, tại sao ông phải làm như vậy chứ? Chẳng lẽ ông không phải là bố nuôi của Giang Thanh Việt hay sao?” Sâu trong đáy mắt của Châu Thắng hiện lên một tia sáng sắc bén, nhưng khi ông ta nhìn về phía Lục Hỉ Bảo lại mang theo vài ý cười giễu cợt: “Cháu gái này, trên thế giới này không có bất kì ai dám gọi tôi là ông già, cháu là người đầu tiên gọi tôi như vậy, tất cả những người khác đều cung kính lễ phép gọi tôi là một tiếng lãnh đạo, nhưng chuyện này không quan trọng, cách xưng hô chỉ là danh hiệu mà thôi, những người đó ngoài miệng gọi tôi là đại ca hay ông chủ này nọ, trong lòng họ cũng không nhất định xem tôi như là ông chủ thật sự của bọn họ” Lục Hỉ Bảo chỉ cảm thấy ông già này quả thật là rất thảm thương, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy dáng vẻ này của Châu Thắng, hoàn toàn không giống với bộ dạng trước đây của ông ta.

 

Ông già đang đứng trước mặt cô ấy năm nay đã hơn sáu mươi tuổi rồi, uy quyền đầy mình, nhưng mà loại uy quyền này không phải là uy quyền chính nghĩa, mà lại tỏa ra một luồng tà khí cuồng dã.

 

Lục Hỉ Bảo không biết nói cảm giác này như thế nào, nhưng người đàn ông tên Châu Thắng đang đứng ở trước mặt cô đây là con người vừa ngay thẳng lại vừa cổ quái, khó có thể đoán được suy nghĩ của ông ta ngay lúc này.

 

“Rốt cuộc là ông muốn cái gì đây, tại sao ông lại trói tôi ở nơi này? Và nơi này là nơi nào chứ?”

 

“Nơi này là nước Z, là đất nước thuộc về tôi. Ở tại nơi này, tôi chính là người có uy quyền cao nhất, tôi có thể giết chết cháu dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy” Khuôn mặt của Lục Hỉ Bảo trở nên trắng bệch, nhưng lá gan của cô vẫn kiên cường mạnh mẽ nói: “Ông không dám đâu, nếu như ông giết chết tôi thì Giang Thanh Việt chắc chắn sẽ tìm ông trả thù!” Nhắc tới Giang Thanh Việt, sâu tận trong đáy mắt của Châu Thắng hiện lên sự cô đơn và tiếc nuối: “Vốn dĩ thằng bé rất có tư chất để vượt qua tôi, tôi cũng muốn lấy tâm huyết cả đời này của mình truyền lại cho thằng bé, nhưng mà… bây giờ thằng bé căn bản không xứng đáng nhận được những thứ đó.

 

Tôi lại ở trước mắt nó mà bắt cháu đi, vậy mà thẳng bé lại không hề phát hiện. Thằng bé đã đánh mất tư cách để làm một sát thủ cấp cao, lại càng không thể có tư cách kế thừa vị trí lãnh đạo này của tôi.”

 

“Có ai lại yêu thích công việc làm sát thủ này chứ, mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi, nói không chừng một ngày nào đó ông chết đi, thì vị trí lãnh đạo mà ông nói cho dù ông có tặng cho Giang Thanh Việt, mua một chức vị lại được tặng thêm một quyền lợi nữa, Giang Thanh Việt cũng sẽ không nhận lấy ân đức này của ông đâu!” Ánh mắt Châu Thắng trở nên lạnh lùng: “Cháu có biết là vì vị trí đó mà có bao nhiêu người phải đổ máu chém giết nhau để chiếm đoạt không? Nó tượng trưng cho uy quyền của một vị vua tối cao, nó tượng trưng cho tất cả” Lục Hỉ Bảo cười nhạt khinh bỉ: “Nhưng tôi và Giang Thanh Việt chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên vui vẻ cho qua ngày mà thôi, tại sao ông không thể buông tha cho anh ấy chứ?” Châu Thắng càng lúc càng kích động, giận dữ nói: “Thằng bé có tố chất tốt như vậy, mà lại cùng cháu sống bình yên qua ngày thôi sao? Cháu đây thật là phí phạm của trời cho mà” Lục Hỉ Bảo trừng mắt nhìn ông ta: “Vốn dĩ ông không coi Giang Thanh Việt như là con trai của mình, ông chỉ coi anh ấy như là một quân cờ để lợi dụng mà thôi, ông nuôi dạy anh ấy trở thành một trợ thủ đắc lực của ông để đi cướp đoạt quyền lực, ông chính là con người như vậy, ông không xứng đáng nhận được uy quyền này!” Châu Thắng cười lạnh một tiếng rồi nói: “Cô gái nhỏ à, cháu vẫn là người đầu tiên nói với tôi những lời như vậy đó, cháu có gan nói như vậy thì cháu thử nói xem tôi có chỗ nào.

 

không xứng đáng để nhận được uy quyền đó chứ? Nhưng mà quyền lực này đã bị tôi nắm chặt trong lòng bàn tay rồi”

 

“Tại sao ông còn chưa thấy thỏa mãn hả? Cho dù không có Giang Thanh Việt thì sẽ có người khác vì ông mà cướp đoạt quyền lực, tại sao ông lại không chịu buông tha cho anh ấy vậy?

 

“Bởi vì đã rất lâu rồi tôi không gặp được một đối thủ xứng tầm. Tôi rất hy vọng Thanh Việt có thể trở thành đối thủ của tôi. Nếu như không có sự xuất hiện của cháu thì Thanh Việt sẽ không bác bỏ mệnh lệnh mà tôi giao cho thằng bé, Thanh Việt sẽ trở thành một con người có thể gây ra cuộc chiến tranh tàn khốc đến nỗi máu chảy thành sông” Lục Hỉ Bảo cảm thấy ông già này nhất định rất tồi tệ xấu xa, cô nói: “Ông không ngừng gây ra những cuộc chiến tranh, ông nuôi dưỡng con trai để rồi đào tạo anh ấy thành một tên sát thủ, cuộc đời này của ông thật đúng là thảm thương”

 

“Ngu xuẩn! Cuộc đời của tôi cao sang như vậy, cháu là cô gái chưa trải sự đời thì làm sao mà hiểu được? Chúng tôi dùng máu tươi để đối lấy sự hòa bình giả dối của các cháu đấy! Nếu như trên thế giới này không có một vài con người vô dụng như cháu, vậy thì thế giới này sẽ càng trở nên ngày càng lớn mạnh và tốt đẹp hơn” Lục Hỉ Bảo chỉ cảm thấy nực cười đến cực điểm: “Ông có ph người đứng đầu tổ chức bán hàng đa cấp không đấy, tôi thật sự lấy làm tiếc, ông bán cho người ta loại thuốc có tác dụng tẩy não con người hả, thật là lợi hại đó nha.

 

Cứ coi như tôi thật sự là con người vô dụng đi, nhưng Giang Thành Việt rất cần tôi. Tuy rằng ông không vô dụng, nhưng ông lại là người vừa tồi tệ lại còn đáng ghê tởm nữa, không chỉ có một mình Giang Thanh Việt ruồng bỏ ông thôi đâu, rồi sẽ có một ngày, tất cả mọi người trên thế giới này đều xa lánh ông cho mà xeml”

 

“Nước Z là của t “Nhân dân của nước Z chỉ là chưa nhìn rõ bộ mặt xấu xa tàn nhẫn của người lãnh đạo vĩ đại trong lòng bọn họ mà thôi!

 

Chỉ có điều, ông mượn cớ lấy chính nghĩa để chạy theo đuổi bắt chiếm đoạt quyền lực, đó chính là thành tựu mà ông muốn có đúng không?

 

Ông đào tạo Giang Thanh Việt, ông chỉ coi anh ấy như là một công cụ hay một cỗ máy, ngoài miệng thì ông ni anh ấy có thể đánh bại ông và trở thành một người giống như ông, nhưng không ngờ ông lại bắt cóc tôi, lợi dụng tôi để uy hiếp anh ấy!

 

Khát vọng của ông là được thách đấu với một đối thủ ngang tài ngang sức, nhưng từ trước đến nay ông không hề chuẩn bị tâm thế khi bị thất bại! Ông chỉ muốn làm thỏa mãn khát vọng khi đánh bại người khác thôi! Ông muốn chinh phục.

 

tất cả mọi người!” Lông mày của Châu Thắng khẽ nâng lên: “Không có người nào muốn thua cuộc cả, nếu có thì người đó không xứng đáng sống ở trên thế giới này. Ngày đầu tiên tôi đến với thế giới này cũng là ngày tôi quyết định chỉnh phục cả thế giới. Cháu đã biến một con sói trắng dũng mãnh hiếu chiến trở thành một kẻ hèn nhát, tôi không giết chết cháu ngay bây giờ là đã quá khách sáo với cháu rồi đấy” chỉ là mời cháu “À mà này, tôi không có bắt cóc chá đến nhà làm khách cho vui nhà vui cửa thôi” Lục Hỉ Bảo mỉa mai nói: “Ông nhốt tôi ở nơi này, kiểm soát sự tự do của tôi, ông làm như vậy là đang tiếp đãi khách của mình sao? Cách tiếp khách này của ông thật đúng là hội tụ đây đủ sự hèn hạ, bẩn thỉu!”

Bình Luận (0)
Comment