Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 836

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 836:

 

Nguyệt Như Ca đẩy bàn tay to của Hàn Chiến ra: “Anh Hàn, anh thật là lưu manh!”

 

Hàn Chiến thích nhất là cố ý trêu chọc tiểu hồ ly, mỗi lần đều trêu chọc đến mức hồ ly nhỏ đỏ mặt mới vừa lòng.

 

Hàn Chiến đứng dậy, xoa nhẹ tóc của cô ta: “Tôi đi làm, em tiếp tục nằm thêm lúc nữa đi”

 

Sau khi ăn xong bữa tối, Hàn Chiến đưa Nguyệt Như Ca đến sân bắn của biệt thự.

 

Nguyệt Như Ca đến biệt thự Ngự Lâm lâu như vậy, cô ta chỉ biết rằng trong biệt thự này nhất định có không gian dưới lòng đất, nhưng cô ta chưa từng đến đây, bởi vì không gian dưới lòng đất cần có vân tay của Hàn Chiến mới vào được.

 

Dưới biệt thự là căn cứ huấn luyện, có sân bắn, có trường đua, cái gì cần cũng đều có.

 

Hàn Chiến giúp cô ta lựa chọn một khẩu súng lục thích hợp, nói: “Khẩu súng này có sức giật tương đối nhỏ. Dùng nói để tập luyện sẽ dễ dàng hơn. Khi thành thạo rồi, tôi sẽ chọn một khẩu khác cho em”

 

Trên thực tế, Nguyệt Như Ca là một tay súng lão làng, tuy nhiên hiện tại cô ta ẩn giấu hết kỹ năng của mình, tùy ý để Hàn Chiến ôm mình từ phía sau, cầm tay mình nâng lên, dạy cô ta nên cầm súng như thế nào, điều chỉnh tư thế như thế nào.

 

“Nhăm ngay hồng tâm, thử bắn một phát súng, được không?”

 

Phát súng đầu tiên, bắn trượt, trúng vào vòng số ba.

 

Dù vậy nhưng vẫn được Hàn Chiến khích lệ: “Lần đầu tiên đã có thể bắn trúng vòng số ba, cũng không tệ lắm”

 

Nguyệt Như Ca vừa đùa nghịch khẩu súng vừa nói: “Anh Hàn, liệu có phải mỗi người phụ nữ của anh đều cần phải học bắn súng không?”

 

Hàn Chiến mình, nạp đạn giúp Nguyệt Như Ca, loại súng lục để luyện tập này mỗi lần chỉ có một viên, cho nên khi bắt xong đều cần phải nạp đạn.

 

“Sao em lại hỏi như vậy?”

 

Nguyệt Như Ca không e dè mà nói thẳng: “Chỉ là tôi cảm thấy anh Hàn đã mạnh như vậy rồi, đủ để bảo vệ tôi, nhưng anh Hàn vẫn nguyện ý dạy tôi học, cho nên hẳn là anh Hàn muốn tôi có năng lực tự bảo bản thân mình đúng không?”

 

Hàn Chiến nạp đạn xong rồi, bèn đứng từ phía sau vòng lấy cô ta, đưa súng vào tay cô ta, sau đó cầm lấy bàn tay nhỏ bé đó ngắm thẳng hướng hồng tâm, nói: “Mẹ tôi cũng đã từng giống như em, nghĩ rằng bố tôi rất mạnh mẽ, nhưng năm tôi mười tuổi, mẹ tôi lại chết trong tay phản đồ chỉ vì không có đủ năng lực tự bảo vệ mình”

 

Viên đạn bắn trúng hồng tâm.

 

Nguyệt Như Ca trầm mặc một hồi lâu.

 

Hàn Chiếu rũ mắt, dịu dàng nhìn cô ta: “Sợ hãi rồi sao? Làm người phụ nữ là người nhà họ Hàn của chúng tôi, thật sự có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Giống như lần em bị Dung Bái bắt được kia. Nói thật tôi cũng không dám cam đoan đó sẽ là lần cuối cùng. Nhuyễn Nhuyễn, em có sợ hãi không?”

 

Nguyệt Như Ca lắc đầu, ngoảnh đầu lại nhìn về phía Hàn Chiến: “Anh Hàn, tôi không sợ. Tôi sẽ cố gắng học kỹ thuật bắn súng, tôi không gây cản trở cho anh Hài Đầu quả tim Hàn Chiến như khế rung, vươn tay gạt tóc cô ta ra sau tai: “Tôi thường xuyên suy nghĩ, nếu mẹ tôi không yếu đuối như vậy, có năng lực tự bảo vệ bản thân thì có phải bây giờ vẫn còn sống mạnh khỏe hay không?”

 

“Anh Hàn, tôi không nhu nhược đâu.”

 

 

nhìn cô gái đang chuyên chú tập bản súng bên trong qua cửa kính.

 

“Chuyện gì?”

 

“Anh Hàn, có chuyện này tôi cảm thấy cần phải nói với anh, để anh đề phòng hơn.”

 

Hàn Chiến ừ một tiếng: “Nói đi”

Bình Luận (0)
Comment