Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 837

Chương 837:

 

Bên kia, ông K do dự mở của nước “

 

“Cô Nhuyễn Nhuyễn… có thể là người “Ý của anh là, anh hoài nghi cô ấy là người của tổ chức Minh?” Hàn Chiến hỏi lại.

 

Ông K ấp úng: “Anh Hàn…”

 

Trong phòng bản, Nguyệt Như Ca bản đến lần thứ chín, rốt cuộc bản trúng hồng tâm, vui vẻ chạy ra khỏi phòng, chạy đến bên cạnh Hàn Chiến, vui vẻ chia sẻ: “Anh Hàn, tôi bắn trúng hồng tâm!”

 

Hàn Chiến lập tức nói với ông K ở đầu bên kia: “Cứ như vậy đi, cúp máy đây”

 

Bị cúp điện thoại, vẻ mặt ông K hoàn toàn không biết nên nói gì: “…”

 

Chuyện lớn như vậy mà cứ kết thúc thế sao?

 

Nếu cô Nhuyễn Nhuyễn kia thật sự là người của tổ chức Minh đến năm vùng thì đây chính là bom đấy, anh Hàn không sợ à?”

 

“Anh Hàn, anh có việc vội à? Nếu có thì tôi sẽ tự mình luyện tập”

 

Hàn Chiến bỗng nhiên cầm tay cô ta: “Hôm nay chỉ tập đến đây thôi: Nguyệt Như Ca ngây người: “Nhưng tôi còn muốn luyện tập thêm lúc nữa…”

 

Còn chưa nói xong, Hàn Chiến đã ngắt lời cô ta: “Nhuyễn Nhuyễn, tôi còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm cùng em”

 

“Chuyện gì vậy ạ?”

 

“Lát nữa em sẽ biết.”

 

Nguyệt Như Ca bị Hàn Chiến kéo ra khỏi khu huấn luyện dưới lòng đất.

 

Đêm khuya, một chiếc máy bay bay qua không trung.

 

Nguyệt Như Ca nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, tò mò hỏi: “Anh Hàn, muộn như vậy mà anh còn lái máy bay đưa tôi đi đâu?”

 

“Đi nghỉ phép.”

 

“… Chuyện quan trọng mà anh Hàn nói chính là đi nghỉ phép sao?”

 

Hàn Chiến vừa điều khiển máy bay vừa nói: “Tôi vẫn chưa từng nghỉ ngơi, vừa vặn nhân dịp này nghỉ phép luôn. Em không muốn tôi mang em đi nghỉ phép cùng tôi à?”

 

Không biết vì sao, trực giác của lính đặc công nói cho Nguyệt Như Ca rằng Hàn Chiến đột nhiên đưa mình ra ngoài nghỉ phép thế này, khẳng định là có chuyện rồi.

 

Nhưng giờ phút này, người đàn ông đẹp trai trước mắt này thật khiến người ta thèm nhỏ dãi.

 

Hàn Chiến vươn tay đưa cho cô ta một tấm chăn lông: “Cách nơi cần đến còn khoảng nửa giờ nữa, em ngủ một lát đi. Tới nơi tôi sẽ gọi em dậy”

 

Nguyệt Như Ca ôm thảm, tựa vào một bên, nhắm mắt dưỡng thần.

 

Đến Đông Cực Nhạc, Hàn Chiến vỗ nhẹ lên mặt Nguyệt Như Ca.

 

“Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta đến nơi rồi”

 

Nguyệt Như Ca đang mơ màng ngủ, nghe anh ta gọi thì xoay người: “Chúng ta đến đâu vậy?”

 

“Đông Cực Nhạc, phong cảnh nơi này khá đẹp.”

 

“..” Nguyệt Như Ca giật mình ngẩn người.

 

Hàn Chiến mở cửa ra, giơ tay ra trước mặt cô ta: “Làm sao vậy, em không thích à?”

 

“Không phải, anh Hàn, là tôi chưa tỉnh ngủ thôi.”

 

Nguyệt Như Ca nắm tay anh ta bước xuống, lập tức chui vào ngực Hàn Chiến, chui cả khuôn mặt vào ngực anh ta: “Anh Hàn, anh đến nơi xa như vậy mà không mang theo bọn ông K sao?”

 

Đông Cực Nhạc, nơi này là biên giới của nước R, thường xuyên xảy ra chiến tranh và án mạng.

 

Không lâu trước đây, cô đã đánh nhau với Bóng Đen ở đây.

 

Không biết trùng hợp thế nào mà Hàn Chiến lại đưa cô đến Đông Cực Nhạc, là anh ta đã nhìn thấu thân phận của mình sao?

 

Hàn Chiến nghiền ngẫm nhìn cô ta: “Nếu mang theo bọn ông K thì còn gọi gì là nghỉ phép nữa?’ “Nhưng mà anh Hàn đã từng nói, bên ngoài có nhiều người muốn giết anh, hiện tại anh không ở Hàn Thành, còn lẻ loi một mình, anh Hàn thật sự không sợ đụng phải sát thủ mà những người đó phái đến giết anh sao?”

Bình Luận (0)
Comment