Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 975

Chương 975:

 

Phó Mặc Tranh nuốt nước miếng, cô biết lần này bản thân chọc.

 

phải phiền phức thật rồi: “Tôi cảnh cáo anh, nơi này là trường học đấy!”

 

Tên đàn em của Vu Thiếu Hoa lập tức cười nhạo nói: “Trường học thì có làm sao? Em có biết thân phận của lão đại nhà tôi là gì không?

 

Chính là thế hệ con nhà giàu thứ hai của Đế Đô đấy”

 

Phó Mặc Tranh xem thường, nghĩ thầm, thế hệ thứ hai mà đã đem ra khoe khoang, cô đây còn là thế hệ thứ ba, thậm chí là thứ n đấy.

 

Phó Mặc Tranh chẳng muốn tốn thêm nước bọt với cái đám người kia nữa: “Đại thiếu gia Hoa, anh có chuyện gì thì nói nhanh đi, có rắm mau thả!”

 

“Được! Tôi thích những người có tính cách thẳng thắn như thết”

 

Nói xong, Vu Thiếu Hoa lập tức nắm lấy cổ tay Phó Mặc Tranh, đi về phía căng tin đi: “Tôi muốn em đi ăn cơm với tôi!”

 

Diệp Duy muốn bước tới kéo Phó Mặc Tranh lại, nhưng lại bị hai tên đàn em của Vu Thiếu Hoa giữ tay kéo lại.

 

“Tranh Tranh!”

 

Lúc Phó Mặc Tranh bị bắt đến cửa phòng ăn, thì gặp Lâm Bạc Thâm và Tăng Lê.

 

Phó Mặc Tranh vội vã cầu cứu: “Lâm Bạc Thâm, cứu tôi với!”

 

Vu Thiếu Hoa nhìn thấy Lâm Bạc Thâm lập tức căm giận nói: ‘Lâm Bạc Thâm, chuyện này mày đừng có xía vào! Cô ấy là người phụ nữ mà tao đây nhìn trúng!”

 

Phó Mặc Tranh sợ Lâm Bạc Thâm thật sự khoanh tay đứng nhìn, cố ý hô to: “Lâm Bạc Thâm! Anh ta làm chuyện bất lịch sự với em! Nhất định anh phải cứu eml”

 

Lâm Bạc Thâm khế nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Vu Thiếu Hoa nói: “Buông cô ấy ra”

 

Vu Thiếu Hoa khịt mũi khinh thường: “Sao tao phải thả! Mày nghĩ mày là ai thế hả, Lâm Bạc Thâm! Chẳng qua cũng chỉ là một thăng học sinh nghèo, đừng tưởng rằng có chút tên tuổi trước mặt giáo viên và lãnh đạo nhà trường, là có thể diễu võ dương oai ở trước mặt tao! Tao nói cho mày biết. Đừng nói là cái trường học cỏn con này, cho dù có là toàn bộ Đế Đô đi chăng nữa, thì chỉ cần là người phụ nữ mà tao muốn, sẽ không có chuyện không chiếm được!”

 

Lâm Bạc Thâm không những không giận mà còn cười, nụ cười kia âm trầm mà lạnh bạc: “Khéo ghê, cô ấy cũng là người phụ nữ tôi muốn đấy”

 

Lời này vừa nói ra, Phó Mặc Tranh và Tăng Lê lập tức sững sờ.

 

Tăng Lê cau mày, kéo lấy cánh tay Lâm Bạc Thâm, nhỏ giọng ngăn cản: “Bạc Thâm, anh đang nói mê cái gì thế. Ở cái đất Đế Đô này, bố của Vu Thiếu Hoa rất có quyền thế. Bây giờ anh đã là sinh viên năm cuối chuẩn bị tốt nghiệp ra trường rồi, thời điểm mấu chốt thế này đừng gây chuyện nữa, được không?”

 

Nếu để bố của Vu Thiếu Hoa nhúng tay vào chuyện này, chỉ sợ vì đắc tội với giới quyền quý Đế Đô mà Lâm Bạc Thâm không thể tốt nghiệp được. Như vậy tiền đồ tương lai của anh sẽ chấm dứt. Đây là kết quả mà Tăng Lê không muốn thấy.

 

Huống hồ, chỉ vì một cô gái xa lạ tự hủy đi tương lai của bản thân, lại càng không đáng.

 

Lâm Bạc Thâm trực tiếp đẩy tay Tăng Lê ra, khí thế lạnh lùng nghiêm nghị đi tới, kéo Phó Mặc Tranh bên cạnh Vu Thiếu Hoa về phía mình.

 

Phó Mặc Tranh vội vã trốn sau lưng Lâm Bạc Thâm, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy áo sơ mi của Lâm Bạc Thâm, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh nói: “Lâm Bạc Thâm, anh không thể mặc kệ em được. Có thế nào thì em cũng là ân nhân của anh đấy!”

 

Lâm Bạc Thâm cụp mắt nhìn cô một cái, không mặn không nhạt nói: “Anh không phải loại người vong ân phụ nghĩa như thế”

 

Khóe môi Phó Mặc Tranh khẽ cong lên, mỉm cười nói: “Thế này còn tạm được”

 

Tăng Lê nhìn hành động tự nhiên giữa hai người bọn họ, mím mím khóe môi, giữa hai lông mày lộ ra dáng vẻ không thích.

 

Phó Mặc Tranh cố ý làm mặt quỷ với Tăng Lê, cô gái này không muốn để cho Lâm Bạc Thâm cứu cô đấy!

 

“Lâm Bạc Thâm! Chỉ bằng mày mà cũng xứng giành phụ nữ với tao à!” Vu Thiếu Hoa bước tới nắm lấy cổ áo Lâm Bạc Thâm nhấc lên. Lâm Bạc Thâm cũng không phải loại người thư sinh mỏng manh yếu đuối.

 

Anh lập tức giơ tay lên gạt anh ta qua một bên.

Bình Luận (0)
Comment