Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 976

Chương 976:

 

“Lâm Bạc Thâm! Hôm nay mày nhất định muốn đối đầu với tao đấy àU Vu Thiếu Hoa không phục, vung một đấm về phía mặt Lâm Bạc Thâm!

 

Lâm Bạc Thâm cũng không phải người dễ bắt nạt gì cho cam, nếu đối phương đã ra tay trước thì anh cũng không khách khí nữa. Quanh năm rèn luyện thân thể, lại thêm chạy bộ, kết hợp với luyện Taekwondo, sao có thể kém cho được. Còn Vu Thiếu Hoa, bình thường có một đám đàn em tung hô chỉ như cáo mượn oai hùm. Lúc này đã bị Lâm Bạc Thâm ấn chặt lên mặt đất không giãy giụa nổi!

 

Vu Thiếu Hoa bị đánh sưng mặt sưng mũi. Lúc đám đàn em của anh †a chạy tới, vừa định ra tay lại thấy sắc mặt âm trầm của Lâm Bạc Thâm, cũng không dám tiến lên nửa bước.

 

Hai người ẩu đả đánh nhau, chẳng mấy chốc đã có cả một đám người vây xem.

 

Tăng Lê kéo Lâm Bạc Thâm khuyên can: “Bạc Thâm, đừng đánh nữa!”

 

Vu Thiếu Hoa ngã trên mặt đất, đưa tay quệt đi vết máu tươi ở khoé miệng, chỉ vào Lâm Bạc Thâm đe dọa: “Lâm Bạc Thâm! Coi như mày giỏi! Mày cứ chờ đấy cho tao! Tao sẽ tìm người cho mày một trận!”

 

Tuy răng Vu Thiếu Hoa đã bị Lâm Bạc Thâm đánh cho một trậ thảm, nhưng trên mặt Lâm Bạc Thâm cũng không thấy vui vẻ gì.

 

Lâm Bạc Thâm bị Tăng Lê và Phó Mặc Tranh lôi lôi kéo kéo đưa đến phòng y tế.

 

Giáo viên phòng y tế nhanh chóng xử lý vết thương nơi khóe miệng Lâm Bạc Thâm.

 

Phó Mặc Tranh đứng ngoài cửa phòng y tế nhìn tình hình bên trong.

 

Trong phòng cứu thương, Lâm Bạc Thâm ngồi đăng kia, Tăng Lê đứng ở bên cạnh anh, sắc mặt rất xấu.

 

“Bạc Thâm, sao anh có thể kích động như vậy. Nếu như Vu Thiếu Hoa không chịu bỏ qua, thật sự đi làm giám định thương tổn, sau đó báo cáo việc đó với lãnh đạo nhà trường. Đến lúc ấy, chắc chắn bên nhà trường sẽ xử phạt anh”

 

Lâm Bạc Thâm không nói chuyện, chỉ khế nhíu mày, không thèm quan tâm đến mấy lời nói của Tăng Lê.

 

Tăng Lê có chút không vui, tiếp tục nói: “Cũng đã đến năm cuối rồi, nếu như anh bị xử phạt, sẽ bị lưu lại trong hồ sơ, chuyện này rất nghiêm trọng. Anh đã cố gắng nhiều như thế, vất vả lắm mới có được ngày hôm nay. Nếu như bởi vì chuyện này..”

 

“Đủ rồi, Tăng Lê”

 

Lâm Bạc Thâm nhíu mày, lên tiếng ngắt lời cô ta.

 

Tăng Lê cũng không nói thêm nữa.

 

Giáo viên trong phòng y tế là một ông lão hài hước trên năm mươi tuổi. Ông đưa tay nâng cặp kính lão dày cộp lên, con ngươi chuyển động qua lại, cười hỏi Lâm Bạc Thâm: “Bạn học, hai cô này ai mới là bạn gái cậu thế? Cô gái nhỏ ngoài cửa kia nhìn cậu chăm chú đến mức con mắt cũng sắp rớt ra luôn rồi.”

 

Còn cô bé trong này, nói nãy giờ nhiều lắm đấy.

 

Tăng Lê mím môi, siết chặt cuốn sách trong tay, tựa như có chút căng thẳng đợi câu trả lời của Lâm Bạc Thâm.

 

Lâm Bạc Thâm thẳng thắn nói: “Đều không phải, để thầy chê cười rồi ạ”

 

Thầy giáo già: “..”

 

Hứ, cái thằng oắt con này, ế cả đời là đáng lắm.

 

“Xử lý xong rồi đấy. Không có vấn đề gì quá lớn đâu, chỉ cần kiêng nước là được.”

 

Lâm Bạc Thâm đứng dậy ra khỏi phòng y tế, vừa ra đến cửa đã bắt gặp ánh mắt quan tâm của Phó Mặc Tranh.

 

“Lâm Bạc Thâm, anh có đau lắm không?”

 

Tăng Lê không vui nói: “Bị đánh thành như vậy, có thể không đau được chắc?”

 

Nói thế nào đi chăng nữa cũng là vì cô nên anh mới bị thương thành như thế, Phó Mặc Tranh có chút hổ thẹn, cái miệng nhỏ nhắn xẹp lại, mí mắt cụp xuống không dám ngẩng đầu lên nữa.

 

Lâm Bạc Thâm yên lặng nhìn cô gái nhỏ đang cụp mí mắt trước mặt mình, như đang nhìn một đứa trẻ làm sai chuyện. Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, anh lại bâng quơ nói một câu: “Không sao, anh không đau.”

Bình Luận (0)
Comment