Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 985

Chương 985:

 

“Vậy… Chị Tăng Lê có từng ngồi xe anh không?”

 

Lâm Bạc Thâm hơi cau mày, dường như cảm thấy cô có quá nhiều câu hỏi: “Điều tra hộ tịch hả?”

 

“.. Không nói thì thôi”

 

Trong tiếng nói giòn giã của cô gái mang chút mất mát.

 

Ánh mắt Lâm Bạc Thâm liếc qua khuôn mặt nhỏ của cô, cuối cùng nói: “Không có, chỉ đưa mình em về”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lòng anh ta lộ ra nụ cười ngọt ngào, sau đó, đôi tay nhỏ ôm lấy anh ta cũng siết chặt hơn.

 

Lâm Bạc Thâm cảm nhận được đôi tay mảnh khảnh đang ôm mình siết chặt hơn, trong lòng hơi rung động, giống như bị gió nhẹ thổi qua.

 

Sáng sớm hôm sau, Phó Mặc Tranh để Giản Mông giúp mình che giấu, trốn tiết học sáng, đón xe tới toà án xem Lâm Bạc Thâm mở phiên toà.

 

Lúc cô ấy đến, bầu không khí trong toà án rất nghiêm túc, đã khai thẩm.

 

Lâm Bạc Thâm là luật sư biện hộ của nguyên cáo, mặc đồ nghiêm chỉnh, âu phục đen, áo sơ mi trắng, quần tây đen thẳng phác hoạ hình dáng thon dài của đôi chân anh ta.

 

Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Lâm Bạc Thâm mặc nghiêm túc như vậy, khí chất ngời ngời, phong độ lạnh lùng, biệt lập với thế giới.

 

Lúc đến phiên Lâm Bạc Thâm lên tiếng, anh nói ngắn gọn xúc tích, trầm tĩnh, mỗi câu đều nói trúng đích, khiến cho luật sư biện hộ của đối phương khiếp sợ.

 

Thịnh Hoài Nam cũng ngồi ở khán đài, nhìn cô bé bên cạnh mình không hề chớp mắt, xích lại gần thấp giọng trêu ghẹo: “Có phải dáng vẻ đứng trên toà biện hộ của Bạc Thâm nhà chúng rất quyến rũ không?”

 

Lời nói khiến mặt Phó Mặc Tranh đỏ ửng, giống như tôm luộc: “Cũng tạm được.”

 

Miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.

 

Hai tiếng sau, thẩm phán tuyên bố kết thúc phiên toà.

 

Thịnh Hoài Nam và Phó Mặc Tranh tới chờ Lâm Bạc Thâm.

 

Lúc Lâm Bạc Thâm và nguyên cáo ra khỏi toà án, đụng phải cha mẹ bị cáo.

 

“Luật sư Lâm, tôi khuyên anh nên rút khỏi vụ án này, phiên sơ thẩm đã kết thúc, không được kết quả như các người mong muốn, tôi nói cho các người biết, phiên thẩm thứ hai cũng sẽ không có đâu”

 

Lâm Bạc Thâm khẽ cười, ung dung lại lạnh lùng: “Nếu các người chắc chắn phiên thẩm thứ hai chúng tôi sẽ không thắng, cần gì phải quan tâm tôi có theo vụ kiện này nữa hay không?”

 

“Cậu!”

 

Từ toà án đi ra, Thịnh Hoài Nam và Phó Mặc Tranh đứng ở cửa chờ Lâm Bạc Thâm.

 

Nguyên cáo của vụ kiện này tên Lưu Trân Trân, là cô gái tới từ nông thôn, học đại học năm thứ ba, trước đây không lâu bị con em quan chức có quyền có thế cưỡng bức. Cha đối phương là kiểm soát viên, gia tộc có quyền có thế, nhưng vụ kiện này phức tạp ở chỗ, Lưu Trân Trân và bị cáo từng yêu đương một thời gian ngắn, cho nên dù chứng cứ đây đủ, muốn xử nặng bị cáo, cũng tốn rất nhiều sức.

 

Lưu Trân Trân và cha mẹ cô ấy dũng cảm đi kiện đối phương ra toà đã là vô cùng quả cảm rồi.

 

Cha Lưu đứng ở cửa toà án, nắm tay Lâm Bạc Thâm, cảm kích rơi nước mắt: “Luật sư Lâm, thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu và luật sư Thịnh, nhà chúng tôi thật sự không biết nên làm gì. Luật sư Lâm, cậu nói xem, chúng ta có thể xử tên đáng chết đó thật nặng không? Nếu có thể, thậm chí tôi muốn cậu ta chết”

 

Nói xong lời cuối cùng, cha Lưu đỏ mắt nghiến răng nghiến lợi.

 

Lâm Bạc Thâm có thể hiểu được tâm trạng của ông ấy, nhưng pháp luật lại lạnh lùng vô tình, anh khách quan nói: “Tôi đã đồng ý với chú, ít nhất sẽ không để đối phương bị xử nhẹ, tôi có thể đảm bảo, để đối phương bị xử mười năm”

 

Còn nhiều hơn, như là tù chung thân, anh ta không dám chắc.

 

Cha Lưu chỉ gật đầu, nghẹn ngào nói: “Luật sư Lâm, cảm ơn cậu. Có lời này của cậu, tôi yên tâm rồi”

 

Thịnh Hoài Nam đi tới, vỗ vai cha Lưu, nói: “Bác Lưu, bác yên tâm đi, luật sư Lâm ở trước mặt bác, lúc còn học đại học chính quy đã là nhân vật quan trọng trong khoa luật, những vụ án cậu ấy tham gia tranh kiện, chưa từng thua kiện bao giờ. Cho dù bác không tin tôi, cũng phải tin cậu ấy, về nhà chờ phiên thẩm án thứ hai đi, đến lúc đó chúng tôi sẽ thông báo cho bác và con gái bác.”

Bình Luận (0)
Comment