Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 986

Chương 986:

 

Cha Lưu cũng không biết nên nói gì cho phải, trong đôi mắt tang thương đầy cảm kích: “Cảm ơn các cậu, thật sự cảm ơn các cậu rất nhiều, các cậu vì vụ kiện của chúng tôi mà liều mạng, nhưng chỉ lấy ít tiền như vậy, tôi… Tôi…

 

Cuối cùng, cha Lưu khóc không nói nên lời.

 

Lâm Bạc Thâm khẽ vỗ cha Lưu: “Đây là việc mà luật sư biện hộ chúng tôi nên làm, chú về nhà đi, trên đường chú ý an toàn”

 

*A, được, được”

 

Phó Mặc Tranh không kiềm chế được mà bội phục Lâm Bạc Thâm và Thịnh Hoài Nam, cô đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, đây đại khái chính là phong thái và dáng vẻ thiếu niên hăng hái, giàu lòng chính nghĩa trong sách nói.

 

Cô ấy phát hiện, càng hiểu sâu về Lâm Bạc Thâm thì tình cảm cô ấy dành cho anh ta càng sâu sắc hơn, cũng sùng bái anh ta hơn, người đàn ông này, từng chút từng chút đều ưu tú đến mức khiến người ta ngưỡng mộ.

 

Thịnh Hoài Nam nhìn bóng lưng tang thương của cha Lưu, lấy lại tinh thần: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”

 

Vừa nghiêng đầu, lại phát hiện Phó Mặc Tranh đã đi đâu mất: “A?

 

Tranh Tranh đâu r Lâm Bạc Thâm xoay người, nhìn thấy cô nhóc kia đang đứng cách đó không xa, Thịnh Hoài Nam gọi cô ấy, cô ấy mới chạy tới.

 

Thịnh Hoài Nam nói: “Chanh Chanh, em muốn đi đâu ăn?”

 

“Em ăn gì cũng được.”

 

Lâm Bạc Thâm cúi đầu nhìn cô ấy, đột nhiên hỏi: “Sáng nay em thật sự không có lớp hay trốn tiết?”

 

*“.” Sao anh biết được?

 

Lâm Bạc Thâm thấy cô ấy không nói lời nào, đó chính là chấp nhận, người đàn ông sải chân bước về phía trước, lãnh đạm ném lại một câu: n sau không cho phép trốn tiết nữa”

 

Phó Mặc Tranh ủ rũ “dạ” một tiếng, Thịnh Hoài Nam đi cùng cô ấy ở phía sau.

 

Thịnh Hoài Nam cười đểu nói: “Nhìn bộ dạng này, cậu ấy bắt đầu quan tâm em rồi đấy”

 

Phó Mặc Tranh bẹt miệng, không cho là đúng: “Sao em lại cảm thấy chuyện em trốn tiết ở trong lòng anh ấy rất xấu?”

 

“Xấu hay không xấu có quan trọng không? Quan trọng là, cậu ấy khắc sâu ấn tượng về em, không nhịn được muốn quản lý em, vậy là em đã thành công được cậu ấy quan tâm rồi”

 

“Anh Thịnh, anh là chuyên gia tình yêu sao?”

 

Thịnh Hoài Nam nắm chặt nắm đấm: “Quá khen, miễn cưỡng cũng coi là nửa chuyên gia tình yêu”

 

Lâm Bạc Thâm luôn cảm thấy không thoải mái, hai người sau lưng thân thế sao? Còn to nhỏ sau lưng anh ta.

 

Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông trầm xuống, một tay đút túi quần tây, xoay người lại lạnh lùng nói: “Hai người ở phía sau đạp kiến hả? Có muốn ăn nữa không?”

 

Phó Mặc Tranh vội vàng chạy tới, đi tới bên cạnh Lâm Bạc Thâm: “Chân anh dài quá, anh đi quá nhanh”

 

Thịnh Hoài Nam cũng theo kịp, ôm vai Lâm Bạc Thâm, chế nhạo: “Đúng vậy. Tự cậu đi quá nhanh, còn trách hai chúng tôi.”

 

Hai chúng tôi?

 

Hai người này kẻ tung người hứng, thân thiết như vậy từ lúc nào?

 

Lâm Bạc Thâm bỏ cánh tay Thịnh Hoài Nam ra, liếc anh ta một cái sắc lẹm.

 

“Tôi làm gì cậu chứ? Hôm nay cậu tới ngày à? Tính tình thất thường!

 

Tranh Tranh, đi nào, đừng để ý cậu ta nữa, anh Hoài Nam mang em đi ăn ngon”

 

Lâm Bạc Thâm không hiểu sao lại tức giận, bỗng đưa tay kéo Phó Mặc Tranh tới: “Cậu là anh Hoài Nam của ai? Đừng có dạy xấu cho trẻ con”

 

Lâm Bạc Thâm siết chặt cổ tay Phó Mặc Tranh, đi lên phía trước.

 

Thịnh Hoài Nam sờ lỗ mũi, đáy mắt xẹt qua một tia nghiền ngẫm.

 

A, thú vị! Gốc vạn tuế ngàn năm ra hoa sao?

Bình Luận (0)
Comment